Chương 92: Vương gia phóng đãng
Tích Thúy Đài được xây dựng ở ngoại ô, tường viện làm bằng đá màu đỏ, kiến trúc màu đỏ kết hợp với núi rừng tạo thành một phong cảnh hoàn mỹ. Bên trong vườn có dòng suối vòng quanh, tiếng nước róc rách, có hoa viên mười dặm, có nhiều đình các cao thấp đan xen, chim hót líu lo, cá nhảy hồ sen, cũng không mất đi vẻ hoang sơ.
Nhậm Oán đến một tòa phòng lớn trong vườn, khi bước đến gần thì thấy Kinh Vương Lý Nguyên Tắc mặc áo bó, có lẽ vừa đi tập võ trở về, trong tay còn cầm một bảo kiếm sáng loáng, trán lấm tấm mồ hôi.
Nhìn thấy Nhậm Oán, Kinh Vương đĩnh đạc lên tiếng gọi, nhanh chóng giao trường kiếm cho một thị tỳ mang về, xoay người nằm một cách lười biếng trên một chiếc giường Hồ, khoát tay nói:
- Thái Thú không cần khách sáo, ngồi đi!
Nhậm Oán lần đầu tiếp xúc với Vương gia, nhìn hành động vô cùng lười biếng của gã quả thật chênh lệch quá lớn so với uy nghi của một Hoàng đế, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều, vội vàng cười ngồi xuống nói:
- Vương gia giá lâm, cũng không nói một tiếng, làm cho hạ quan không kịp nghiên đón từ xa, kính xin Vương gia thứ tội!
Kinh Vương sốt ruột phất tay:
- Những câu khách sao mỗi ngày bản vương đều nghe đến phát chán rồi, nghênh tiếp chậm trễ xin thứ tội, chiêu đãi không chu toàn xin thứ tội, không nghênh đón từ xa xin thứ tội, từ đâu ra ba cái quy củ thối nát này.
Nhân Oán cứng đờ, vị Vương gia này đúng là đặc biệt, rất có phong phạm thời Hán Tấn. Lão ho khụ một tiếng, nói:
- À, Vương gia giá lâm, đương nhiên là hạ quan phải tới đón tiếp, đây là lễ nghi thường tình. Nơi này non xanh nước biếc, không biết Vương gia ngài có vừa lòng không?
Kinh Vương nói:
- Có gì không tốt, bản vương không để ý tới việc ăn ở lắm, chỉ có phong nguyệt thì thật sự không thể thiếu được!
Kinh Vương nói đến đây, đột nhiên ngồi dậy, hứng khởi nhìn về phía Nhậm Oán:
- Ngô oa Việt nữ, Tần nga Sở cơ, Tề kiều Yến xu, mỗi người đều có vẻ đẹp riêng. Ba Thục là nơi giầu tài nguyên thiên nhiên, núi linh thủy tú, nữ tử nơi đây hẳn cũng rất thú vị. Bổn vương từng nghe người ta nó, Ngô oa mềm mại, Việt Nữ quyến rũ, Sở cơ eo thon nhỏ. Tề Kiều, Yến yêu, Ba Thục từ xưa nhiều yểu điệu thục nữ! Ngươi làm quan ở Lợi Châu nhiều năm, đối với chuyện này thấy thế nào?
Nhậm Oán trợn mắt há mồm, tuy trước đây lão chưa từng gặp Kinh Vương, nhưng cũng nghe nói vị vương gia này là vương gia phóng đãng duy nhất trong hơn hai mươi người con của Thái thượng hoàng, quả nhiên danh bất hư truyền. Vương gia cũng là người, một khi không bị quy củ trói buộc, không phải kiêng kị gì, so với thường dân càng không giống người hơn.
Nhậm Oán vốn còn muống giả bộ nhưng không ngờ lại gặp được người đồng đạo, làm sao lại phải dè chừng, vộ vàng phấn chấn lại tinh thần, nhếch ngón cái lên nói:
- Vương gia đúng là có kiến giải, đúng là như thế! Cái gọi là yểu điệu thục nữ, cũng không cần phải thon thả gầy yếu, mà là gầy chỗ cần gầy, mập chỗ cần mập, đêm chơi mới có tư vị, ha ha. Vương gia, ngài hiểu được…
Kinh Vương vừa nghe nói vui vẻ nói:
- Hiểu hiểu, khi bản vương tới đây, trên đường cũng gặp một số nữ tử Ba Thục, có nhiều thanh tú động lòng người, chỉ có điều so với lời đồn dường như còn kém hơn một bậc, không biết ở phủ Lợi Châu ngươi như thế nào?
Nhậm Oán nghe vậy vui mừng nhướng mày, chính là vì muốn thuyết phục Kinh Vương ở lại Lợi Châu, lần này lại vừa hợp ý. Lão vội đáp:
- Vương gia yên tâm, nếu Vương gia thích sắc đẹp ngu tình, hạ quan sẽ an bài thỏa đáng, đảm bảo Vương gia cảm thấy mỹ mãn!
Kinh Vương vừa nghe vậy cảm thấy rất hài lòng, gật đầu nói:
- Được! Tốt lắm! Ngươi so với Võ Sĩ Hoạch mạnh hơn không chỉ nửa phần, vị đại Đô đốc kia, lạnh lùng vô cùng, cùng hắn ăn tiệc thực sự là tẻ nhạt.
Nhậm Oán vừa nghe vậy, lập tức nói:
- Không bằng thiết yến ở trong phủ của hạ quan, khoản đãi Vương gia! Ở bên trong phủ đệ cũng thoải mái hơn ạ!
Nhậm Oán nói xong nhìn vào mắt của Kinh Vương. Kinh Vương vừa nghe nói vậy, trong lòng ngứa ngáy, vội nói:
- Chọn ngày không bằng trùng ngày, hà tất phải đợi đến ngày mai, đi thôi, bây giờ chúng ta đi ngay!
Nhậm Oán vội nói:
- Chuyện này gấp quá, rất nhiều chuyện không kịp chuẩn bị, nguyên liệu nấu ăn, rượu ngon… còn phải mời tân khách hầu hạ …
Lão còn chưa nói xong, Kinh Vương sốt ruột nói:
- Ôi chao! Bổn vương xưa này không thích lễ tiết rườm rà, chọn một chút “mỹ thực” đã có trước đó cứ để bổn vương hưởng dụng là được!
Gã nói xong nhíu mày nhìn Nhậm Oán một cách đầy tà khí, một người đàn ông chỉ cần nhìn ánh mắt là hiểu.
Nhậm Oán bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, kính xin Vương gia bố trí nghi trượng…
Lão còn chưa nói xong đã bị Kinh Vương ngắt lời:
- Đi uống rượu cá nhân thì không phải là xuất hành gì, đi xe đơn giản, ít người càng thuận tiện.
Nhậm Oán âm thầm cười khổ:
- Gã này là một con quỷ đói sắc, thôi, còn nhiều thời gian mà!
Ngay sau đó, Kinh Vương liền phấn chấn chỉ bảo sắp xếp xe ngựa, theo Nhậm Oán tới quý phủ của lão “làm khách”.
Kỳ thật Nhậm Oán vốn định ngày mai mới an bài tiệc rượu, thứ nhất lão ta bảo quản gia đi tìm hiểu tình hình, cần phải nhanh chóng biết được tin tức của Liễu Hạ Huy, xem có người nào muốn gây bất lợi cho lão không. Về mặt khác, lão ta cũng muốn tận khả năng mời nhiều người đến vào ngày mai.
Mặc dù Lý Nguyên Tắc là thân vương, không phải là quan viên trong triều đình, không thể quản việc chính vụ của quan viên, nhưng dù sao gã cũng là huynh đệ ruột của Hoàng Đế, lại có thể trực tiếp đề bạt người lên triều đình, bất kỳ người nào có chức vị cũng không dám khinh thường một đại nhân vật “thông thiên” như vậy.
Trong tình cảnh đó người muốn thừa dịp cháy nhà mà đi hôi của muốn ra tay với lão ta cũng phải suy nghĩ lại. Thay vào đó vị Kinh Vương gia này lại quá mức háo sắc, một ngày cũng không đợi được, muốn để gã bầy ra nghi thức để rêu rao khắp nơi, gã cũng ngại tốn thời gian mất sức.
Tuy nhiên, có được vị Kinh Vương này là tốt rồi, còn nhiều cơ hội, cũng không cần phải vội. Nhậm Oán nghĩ tới Cát Tường, tin tưởng với sắc đẹp của Cát Tường nhất định có thể làm cho Kinh Vương động lòng, vậy càng có thêm lợi thế để lão ta trả thù Lý Ngư.
Chỉ có điều, hiện giờ lão chỉ biết Kinh Vương háo sắc, không dám cả gan làm loạn, có dám lừa gạt Lý Nguyên Tắc hay không hiện giờ còn chưa thể xác định, Nhậm Oán không muốn chữa lợn lành thành lợn què.
Còn nữa, Cát Tường là mấu chốt khiến cho nhiều quan viên phủ Lợi Châu âm thầm nhằm vào lão ta, lão ta còn cần xem xét thời thế, mới có thể đưa ra sự lựa chọn tốt nhất. Lão sẽ không tung Cát Tường ra sớm như vậy, sự việc chưa chắc là phát triểu theo chiều hướng có lợi cho lão ta.
Võ Sĩ Hoạch đã biết rõ những người lảng vảng xung quanh phủ đệ của mình đều là người do Nhậm Oán sai tới, ông ta không khỏi tức giận, mặc dù ông ta cự tuyệt liên danh với Nhậm Oán để thuyết phục Kinh Vương ở lại Lợi Châu nhưng chưa nghĩ sẽ kết thù với Nhậm Oán, tuy nhiên người này lòng dạ quá hẹp hòi.
Lão đã bất nhân, Võ Sĩ Hoạch cũng không để ý tới thể diện, nhất là khi nghe phong thanh Tư Mã Liễu Hạ Huy muốn buộc tội Nhậm Oán, Võ Sĩ Hoạch cười thầm, rốt cuộc Liễu Hạ Huy cũng không chịu ngồi yên rồi, ý định ra tay đối phó Nhậm Oán lại càng mãnh liệt.
Vì thế, Võ Sĩ Hoạch sai phụ tá Mạc Phủ viết cho ông một bản tấu chương buộc tội, ông sắp phải thuyên chuyển đến địa phương khác nhậm chức, trước khi chuẩn bị đi lại tố đồng liêu của mình, nếu nội dung tấu chương không đúng mực sẽ khiến trong lòng Hoàng Đế sinh ra chán ghét, vậy cái được không thể bù đắp được cái mất.
Bởi vì như thế nên nhóm phụ tá cũng dám làm chuyện này, vì vậy không hẹn mà cùng giao chuyện này cho người mới vào là Mạc Phủ, chính là em vợ của Võ Sĩ Hoạch - Dương Thiên Diệp vào. Nhóm phụ tá nghĩ nếu mình viết không thỏa đáng thì có thể bị mắng chửi, mà Dương Thiên Diệp là em vợ của Đại Đô đốc, làm nũng đại tỷ phu một chút, cho dù có viết không ra gì cũng không chọc giận Đại Đô Đốc.
Dương Thiên Diệp cũng không chịu thua kém, cầm bút lên liền viết lưu loát hơn ba ngàn chữ, tấu chương nhanh chóng được viết xong, lập tức lấy ra trình lên cho Võ Sĩ Hoạch.