Chương 93: Không phải là hiểu lầm
Võ Sĩ Hoạch rất xem trọng phần tấu chương này, trước đó đã phân phó, một khi tấu chương xong nhất định phải đưa cho ông ta xem qua. Nhìn thấy Dương Thiên Diệp tự mình đưa đến, Võ Sĩ Hoạch vội vàng đứng dậy đón lấy, mỉm cười mời nàng ngồi, tự tay rót trà cho nàng rồi mới ngồi xuống đọc kỹ tấu chương.
Phần tấu chương này của Dương Thiên Diệp tuy văn tự cô đọng nhưng căn cứ buộc tội của Nhậm Oán cũng rất có lý có cứng có lễ, từ nông tới sâu, đâu ra đó. Giữa những hàng chữ còn nói về nỗi khổ tâm trong lòng của Võ Đô Đốc vì sao sắp chuyển sang nơi khác còn phải buộc tội đồng liêu, nói vừa hàm súc vừa rõ ràng.
Lúc đầu, Võ Đô Đốc cũng không biết nhiều về hành vi trái pháp luật của Nhậm Oán, đến khi “vụ án của Cát Tường” mới chú ý tới việc ác của Nhậm Oán. Tuy sắp tới phải chuyển đi, Lợi Châu sẽ không còn can hệ gì tới ông nhưng ăn lộc của vua thì phải trung quân, Võ Sĩ Hoạch sao có thể suy nghĩ cho bản thân mà lặng im không nói?
Đặc biệt là văn tự cô đọng, phải biết là tấu chương bình thường thì thông thường sẽ nói những lời nói khách sáo trước, không có vạn chữ không được, vì vậy Hoàng Đế khi xem tấu chương cũng là một cái khổ, nếu cố ý bỏ qua phần đầu không xem, vạn nhất trong đó có vài chuyện trọng yếu thì phải làm sao?
Mà tấu chương này của Dương Thiên Diệp tất cả chỉ có ba nghìn chữ, hành văn mạch lạch, trật tự rõ ràng. Không chỉ có thể làm cho Hoàng Đế hiểu được rõ ràng, hơn nữa còn ngắn gọn phô bày ra được tấm lòng rộng rãi của Võ Sĩ Hoạch, không hề có lặp đi lặp lại nhiều lần.
Võ Sĩ Hoạch cực kỳ hài lòng, nhìn nét mực trên giấy còn chưa khô, biết là Dương Thiên Diệp vừa mới viết xong, không khỏi khen nói:
- Hay lắm! Văn tự trong tấu chương này rất hay!
Ông ta nhìn Dương Thiên Diệp, vui mừng nói:
- Ta gặp Thiên Diệp như cá gặp nước! Thiên Diệp, muội đã giúp đỡ bản đốc rất nhiều!
Dương Thiên Diệp hơi cúi đầu, thẹn thùng nói:
- Tỷ phu quá khen, Người ta…Người ta cũng muốn trở thành nội trở hiền của tỷ phu.
Võ Sĩ Hoạch chấn động, hai tay run lên, tấu chương trên tay rơi xuống đất.
Dương Thiên Diệp làm liêu tá của ông ta, có vấn đề gì khó xử, các liêu ta khác đều nhờ nàng ra mặt, vì lẽ đó mỗi ngày Dương Thiên Diệp và Võ Sĩ Hoạch có nhiều cơ hội tiếp xúc với nhau, Võ Sĩ Hoạch ngày càng yêu thích Dương Thiên Diệp, ông ta cũng cảm giác được Dương Thiên Diệp hình như cũng có tình cảm với mình, chỉ là vẫn có quan hệ lẫn nhau, tuy tầng cửa sổ này ngày càng mỏng nhưng cũng không thể phá được.
Nhưng ngay tại vừa rồi lại được rộng mở thông suốt.
Nàng…không ngờ lại lớn mật thổ lộ.
Nội trợ, chính là chỉ thê tử, là nữ nhân của ông ta…
Trong lúc nhất thời, Võ Sĩ Hoạch cũng không biết là nên vui hay nên buồn, giống như một cước dẫm vào trong đám mây, chóng mặt choáng váng, sau một lúc lâu mới định thần lại, vui mừng nói:
- Muội…Muội nói cái gì?
Dương Thiên Diệp cắn môi, đỏ mặt nghiêng mắt nhìn ông ta lại cúi đầu, oán trách nói:
- Ngài còn muốn người ta lặp lại lần nữa sao?
Võ Sĩ Hoạch nhìn thấy vẻ thẹn thùng của nàng, ba hồn bảy vía như rời khỏi cơ thể hóa thành một con khỉ, cưỡi mây đạp gió, đi dạo một vòng tới chín tầng mây nói:
- Muội…Muội yêu thích ta ư? Ta… ta lớn hơn muội rất nhiều…
Dương Thiên Diệp thầm nghĩ: Hừ! Lão còn giả bộ xấu hổ, hay lắm? Lão già đến mức có thể làm cha của bổn cô nương, còn dám có ý đồ với ta! Đợi ta lấy được binh phù của ngươi, nhất định sẽ xử đẹp ngươi.
Nàng nghĩ thầm như vậy trong lòng nhưng vầng trán khẽ ngẩng lên, lông mày thu lại, làm ra bộ dạng xấu hổ e sợ xinh đẹp nói:
- Tỷ phu đâu có già, chỉ hơi chững chạc một chút thôi, bụng đầy kinh luân, tuấn tú lịch sự, chín chắn nho nhã, người con gái nào mà không thích?
Võ Sĩ Hoạch kích động không thôi, hận không thể ôm người con gái xinh đẹp này vào lòng, nhưng lại sợ quá đường đột, cộng thêm nơi này cũng không thích hợp, đây là nơi công vụ, thường hay có người lui tới.
- Tiểu Diệp Tử! Võ mỗ có tài đức gì chứ, nghe nàng nói vậy, ta, ta như trẻ ra ba mươi tuổi!
Dương Thiên Diệp ngước đôi mắt đẹp lên, nũng nịu nói:
- Ngốc quá! Hiện tại ngài đâu có già. Nếu trẻ hơn ba mươi tuổi vậy chẳng phải là đứa trẻ hay sao?
Một tiếng “ngốc” hờn dỗi này khiến cho hồn vía của Võ Sĩ Hoạch cũng bay lên, không biết là bay đến nơi nào.
Lý Ngư chổng mông đứng đằng sau tấm bình phong, nghiêng tai nghe lén cuộc đối thoại này, trong lòng như có vạn tiếng gào thét nói: Đây là muốn trình diễn vở kịch loạn luân cẩu huyết trong gia đình hay sao? Làm sao ông đây lại đụng phải việc này nhỉ, mình có nên vào không, có nên bỏ đi không?
Hắn đang khó xử chợt nghe thấy giọng nói của Lý Bá Hạo vang lên:
- Ô hay! Đám chuột nhắt ở phương nào!
Lý Bá Hiên cũng hét lớn::
- Lớn mật hại dân hại nước… Ấy! Là Tiểu Thần Tiên à!
Trong phòng, Võ Sĩ Hoạch đang say sưa muốn cầm đôi tay thon mềm của Dương Thiên Diệp, vừa nghe động tĩnh bên ngoài giống như bị than làm bỏng, lập tức rút tay trở về.
Lý Thị song hùng đang muốn tiến vào phòng cứu chủ đột nhiên phát hiện người lén la lén lút kia là Lý Ngư, kiếm đang rút ra được một nửa lập tức dừng lại.
Lý Ngư bước một bước xa tới cửa, xoay người hướng mặt vào trong cửa, thân thể một nửa trong một nửa ở bên ngài, quay lại nhìn hai huynh đệ Lý Bá Hạo nói:
- Ha ha, hóa ra là hai vị thiếu hiệp, chớ ngạc nhiên, Tiểu Khả có việc muốn gặp Đại Đô Đốc.
Võ Sĩ Hoạch nghe thấy giọng nói của Lý Ngư vọng từ ngoài cửa vào thì thở phào nhẹ nhõm, may là Lý Ngư vừa vào tới cửa, còn chưa nghe thấy ông ta và Dương Thiên Diệp “tỏ tình lẫn nhau”, bằng không một khi việc này bị lộ ra ngoài, hậu viện sẽ bị sụp đổ.
Tuy hai huynh đệ Lý Báo Hạo và Lý Bá Hiên không được thông minh lắm nhưng lúc nãy rõ ràng nhìn thấy hắn núp sau bình phong muốn nghe lén, trong lòng cũng nghi vấn. Chỉ có điều Võ Sĩ Hoạch chột dạ đã lập tức giải vây rồi, còn vì muốn chứng minh mình trong sạch nên cùng với Dương Thiên Diệp ra cửa đón.
Ông ta nhìn Lý Ngư, nhìn thấy hắn một chân trong một chân ngoài, trong lòng đã hoàn toàn yên tâm, sang sảng cười nói:
- A! Tiểu Thần Tiên ngươi tìm bản đốc à?
Lý Thị song hùng thấy người ở bên người Đại Đô Đốc chính là cô em vợ xinh đẹp động lòng người của ông ta, nhất thời trong lòng cũng thầm hiểu, hai người lập tức giống như không có chuyện gì vẫy tay với Lý Ngư và Võ Sĩ Hoạch rồi xoay người rời đi.
Lý Bá Hạo nói:
- Nhị đệ, đệ thấy thế nào?
Lý Bá Hiên nói:
- Bên trong tất có chuyện kỳ quái.
Lý Bá Hạo nói:
- Tỷ phu giỡn với dì nhỏ, hoàn toàn chính đáng. Chỉ có điều không tiện cho người khác biết, ta và đệ nhanh chóng rời khỏi, đây chính là cử chỉ anh minh.
Lý Bá Hiên nói:
- Oa! Cô em vợ cho tỷ phu nửa cái mông, ngu sao mà không sờ. Ta và huynh là người ngoài, giả câm giả điếc là được rồi!
Lý Ngư đi cùng Võ Sĩ Hoạch và Dương Thiên Diệp vào phòng, liếc mắt nhìn hai người, thản nhiên ngồi xuống, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra nói:
- Khụ! Đại Đô Đốc, vừa rồi đến là có một chuyện muốn thỉnh cầu Đại Đô Đốc cho phép.
Võ Sĩ Hoạch nói:
- Tiểu Thần Tiên có chuyện gì vậy?
Lý Ngư nói:
- Vụ án của Cát Tường có nhiều điểm đáng ngờ, Bàng ma ma chính là mấu chốt. Tiểu Khả muốn cạy miệng của bà ta, hỏi ra chân tướng bà ta dụ dỗ Cát Tường ký vào giấy bán thân.
Võ Sĩ Hoạch vuốt vuốt chòm râu, liếc mắt nhìn Dương Thiên Diệp một cái. Ông ta vừa để Dương Thiên Diệp viết tấu chương buộc tội Nhậm Oán, lúc này càng muốn Nhậm Oán có càng nhiều phiền toái càng tốt. Lý Ngư thỉnh cầu diều này đúng ý ông ta muốn. Lý Ngư nhìn thấy hai người liếc mắt đưa tình với nhau, trong lòng không khỏi thầm mắng:
- Gian phu dâm phụ!
Võ Sĩ Hoạch nghĩ một chút rồi sảng khoái đáp:
- Được, ngươi tới nhà lao hỏi bà ta, nhớ là không thể dùng hình. Án này mẫn cảm, cần phải đề phòng Nhậm Thái Thú làm lớn.
Lý Ngư vui vẻ đứng dậy, chắp tay nói:
- Đa tạ Đại Đô Đốc, như thế thì Tiểu Khả không quấy rầy nữa.
Hắn mỉm cười với Dương Thiên Diệp, gật đầu một cái, đôi mắt đẹp của Dương Thiên Diệp chợt lóe lên, cũng gật đầu đáp lễ.
Lý Ngư đi ra ngoài, vừa mới đi qua bình phong, trong lòng kêu lên: Ông trời ơi! Cô ta nhất định là kẻ lừa đảo rồi! Hóa ra cô ta không phải muốn lấy chút đồ tế rồi chạy trốn, mà là muốn lừa “phiếu cơm trường kỳ”. Kế hoạch này của cô ta quá hoàn mỹ rồi.