Tiểu Kiều Thê Nhà Quân ( Dịch Full )

Chương 109

Chương 109
Chương 109
"Vì tình cảm, điều đó cho thấy tướng quân là người có cá tính. Liên hôn giữa hai nhà Trương Lưu là sự việc trọng đại, tuy Mẫn Quân không thể gả cho lang quân tình đầu ý hợp, nhưng cũng lấy đại sự của hai nhà làm trọng. Nếu vì lợi ích, Mẫn Quân thật sự sẽ không đồng ý. Nam nhi đại trượng phu, nếu lấy liên hôn để củng cố thực lực sức mạnh, bất quá cũng chỉ là dựa vào cạp váy của phu nhân mà thôi. Tuy Mẫn Quân là nữ nhân, lại không muốn gả cho một người nhu nhược như thế."

Giọng điệu của Lưu Mẫn Quân rất cao, không có ý định nhượng bộ.

Nhưng đây cũng là lời nói thật của nàng ta. Lúc trước nguyện ý từ Lưu gả đến Trương gia nơi biên thành. Đó là bởi vì nàng ta cho rằng Trương Định Nam chỉ là thứ tử của đại tướng quân, nhiều lắm cũng là phó tướng dưới trướng của Trương đại tướng quân, ngày sau ra trận giết địch, bảo vệ quốc gia, chính là bản lĩnh của nam nhi. Gả cho người như vậy, nàng ta không cảm thấy ủy khuất.

Tâm tính của nàng ta không hồ đồ. Trương Định Nam ở Hà Sáo, thậm chí đến hôn sự còn không muốn về Túc Châu, hiển nhiên là không hợp với Túc Châu, ngày sau còn muốn tự lập môn hộ. Cứ như vậy, Trương Định Nam không chỉ muốn ra trận giết địch, còn muốn mưu đồ và tranh giành quyền lực. Nếu hôm nay hắn ta lấy bộ lạc Liên Sơn làm lợi ích đi cưới công chúa Liên Sơn, ngày sau nói không chừng sẽ muốn lợi ích người Man tộc đi cưới công chúa Man tộc. Có lẽ còn có cô nương Vương gia, cô nương Lý gia, phàm là có lợi ích, đều cưới về.

Chỉ nghĩ thôi đã khiến Lưu Mẫn Quân cảm thấy không thể chấp nhận được.

Trương Định Nam không trả lời ngay mà chỉ lặng lẽ nhìn nàng ta. Hai người nhìn nhau hồi lâu, nhưng Lưu Mẫn Quân không quen nhìn chằm chằm nam nhân, nên đã dời tầm mắt, để một gương mặt nghiêng cho Trương Định Nam.

"Ha ha." Thật lâu sau, Trương Định Nam đột nhiên cười lên. "Ha ha ha ha.." Cuối cùng nhịn không được, cười sang sảng.

Lưu Mẫn Quân cau mày. "Ngài cười cái gì?"

Trương Định Nam đánh giá nàng từ trên xuống dưới, sau đó sờ cằm cười nói: "Mẫu thân của ta nói, ngài ấy đã tìm cho ta một nữ nhân vô cùng dịu dàng, ngoan ngoãn hiểu chuyện. Ngày sau sẽ là hiền thê lương mẫu điển hình."

Lưu Mẫn Quân nghe vậy thì nghe được ý trong lời nói của hắn ta, hiển nhiên là đang giễu cợt hành vi của nàng ta hiện tại không đủ hiền lương.

Nàng ta hơi khó chịu buồn bực nói: "Mẫn Quân tự nhận không đảm nhận nổi danh xưng hiền lương."

"Ừ." Trương Định Nam gật đầu phụ họa. Thấy sắc mặt nàng ta lại thay đổi, cuối cùng cũng nở nụ cười, cưỡi ngựa đi tới, thấy Lưu Mẫn Quân đang cầm dây cương muốn đi, hắn ta liền nhảy người lên, rơi xuống ngựa của Lưu Mẫn Quân, dùng hai tay kéo dây cương trong tay nàng ta qua.

Lưu Mẫn Quân hoảng hốt nói: "Ngài làm gì, cứ như đăng đồ tử."

Trương Định Nam cười nói: "Đanh đá như thế, ngược lại trời cao đã định phải làm tức phụ của cửa nhà tướng quân."

"Chúng ta còn chưa thành thân đâu." Lưu Mẫn Quân quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn ta, lại thấy trên mặt hắn ta mang theo nụ cười nghịch ngợm, cùng ấn tượng lúc trước hoàn toàn khác biệt.

"Buông ta ra, ngài cái người đăng đồ tử này."

"Lưu cô nương đừng nóng nảy." Trương Định Nam cười nói: "Lưu cô nương không phải đã hỏi ta, là vì tình cảm hay vì lợi ích mà muốn cưới công chúa Liên Sơn kia sao?"

Nghe Trương Định Nam muốn trả lời, Lưu Mẫn Quân lại từ bỏ giãy giụa.

Dù thế nào đi chăng nữa, câu trả lời tiếp theo của Trương Định Nam, cũng sẽ quyết định con đường sau này nàng ta sẽ đi.

Nàng ta im lặng chờ đợi câu trả lời.

Trương Định Nam lại nghiêng người ghé vào tai nàng ta nói nhỏ: "Đều không phải."

Lưu Mẫn Quân đột nhiên quay đầu lại, gương mặt không cẩn thận cọ sát vào mặt hắn ta, lập tức sắc mặt nóng như lửa đốt.

"Ta chưa từng nói muốn cưới công chúa Liên Sơn kia. Nếu như có tình cảm, Trương Định Nam ta tuyệt đối sẽ không tới kinh thành cầu hôn cô nương Lưu gia làm thê, thân nam nhi như ta, tự nhiên muốn tìm người thương làm thê tử kết tóc, mà không phải là thiếp thất. Về phần lợi ích.. Như lời cô nương đã nói, Định Nam cũng khinh thường chuyện dựa vào cạp váy nữ nhân đề giành lấy quan to lợi lộc. Nam nhi đại trượng phu, công danh tự giành được. Ninh khả trực trung thủ, bất khả khúc trung cầu*."

*Trữ khả trực trung thủ, bất khả khúc trung cầu: Hướng mình thu nhận nơi ngay thẳng, chẳng cần cầu cạnh chốn khúc công.

Nghe Trương Định Nam nói một phen như thế, tâm trạng của Lưu Mẫn Thục dần nổi lên một tia khác lạ, rồi vô cùng kích động.

Nàng ta từ từ cúi đầu xuống.

Vì sự tức giận vừa rồi, cho nên nàng ta mới có thể trực tiếp đối mặt với Trương Định Nam, phẫn nộ mà chỉ trích. Chính là hiện tại nghe Trương Định Nam thành thật trả lời, nàng ta như trở lại bình thường, không biết nên đối mặt như thế nào.

Thấy phản ứng của nàng ta, trong lòng Trương Định Nam vui mừng khôn xiết, thu hồi cánh tay ôm giai nhân vào trong lòng ngực. "Ta không muốn khinh bạc cô nương, thế nhưng hôm nay cô nương lại mang cho ta một niềm vui lớn bất ngờ, khó kìm lòng nổi."

"Nhiều năm như vậy, ta chưa bao giờ ước cầu xa vời gặp được một nữ nhân ý hợp tâm đầu. Chỉ là cầu cử án tề mi, tương kính như tân. Hiện giờ không nghĩ tới, trời cao thế nhưng lại hậu đãi cho Trương Định Nam ta."

Lưu Mẫn Quân bị một phen nói toạc này của hắn ta khiên mặt tai đỏ bừng, cổ cũng đều phiếm đỏ, cả người nóng như bốc hơi, hai tay đổ mồ hôi lạnh.

Nàng ta thật sự không ngờ tới, mọi chuyện sẽ phát triển như thế này.

Trương Định Nam không thuận theo không buôn tha: "Vừa rồi nàng mới lấy tình và lợi hỏi ta, đáng tiếc ta đều không phải. Nhưng thật ra ta lại muốn biết, loại tình hưống ta này, cô nương nên đối xử với ta như thế nào?"

Nếu là vì tình, sẽ tương kính như tân. Nếu là vì lợi, tất tự muốn rời đi.

Lưu Mẫn Quân cúi đầu, nhưng lại không biết phải làm gì trong tình huống thứ ba. Trên đường đến đây, nàng ta không bao giờ nghĩ tới sẽ có một tình huống thứ ba.

Trương Định Nam nắm chặt tay nàng ta: "Vậy ta nói cho nàng biết."

"Ta muốn cùng nàng nhất sinh nhất thế, tận tâm đối đãi, chẳng sợ con đường phía trước gập ghềnh, nàng phải cùng ta nắm tay sóng vai."

Lưu Mẫn Quân nghe vậy thì đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn ta, lại bị sự kiên định thật sâu trong mắt hắn ta làm cho kinh ngạc.
 
Bình Luận (0)
Comment