Sau khi Trương Định Nam nghe được quân canh giữ bên ngoài bẩm báo, lập tức phi ngựa đến cửa quân doanh.
Khi hắn ta sắp đến cửa quân doanh, từ xa đã nhìn thấy một nữ nhân trẻ tuổi mặc y phục bình thường ngồi ngay ngắn trên lưng ngực, trên mặt dùng khăn vải thưa che đi nửa gương mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt cứng cỏi.
"Lưu cô nương?" Trương Định Nam thăm dò hỏi, rốt cuộc binh lính canh gác vừa mới bẩm báo nói người đến tự xưng là nhị cô nương Lưu gia ở kinh đô. Nhưng hắn ta cũng chưa đối mặt trực tiếp với Lưu cô nương, cho nên lập tức không thể xác định được.
Lưu Mẫn Quân nói: "Là ta."
Nghe thấy âm thanh, Trương Định Nam xác nhận là giọng nói của Lưu Mẫn Quân. Lần trước khi hắn ta đánh xe cho Lưu Mẫn Quân, đã nghe qua âm thanh này.
Trương Định Nam nhướng mày, có chút nghi hoặc nói: "Không biết cô nương là vì chuyện gì? Nếu có việc chỉ cần để người đi tìm ta là được, hà tất cô nương phải mất công như thế."
"Trong lòng Mẫn Quân có chút nghi hoặc, còn mong Trương tướng quân giải tỏa nghi vấn. Nơi này là quân doanh trọng địa, Mẫn Quân sẽ không đi vào, không biết tướng quân có nguyện ý đi cùng ta một đoạn đường hay không."
Trương Định Nam nghe vậy, thấy ánh mắt nàng không chút gợn sóng, còn ngồi thẳng tắp ở trên ngựa, nhưng lại có cảm giác khiến hắn ta không hiểu mình đã làm sai chuyện gì. Hắn ta cười nói: "Nếu cô nương đã yêu cầu, tự nhiên đều được. Chúng ta liền cưỡi ngựa đến thảo nguyên gần đây đi, cô nương chắc chưa từng thấy qua phong cảnh nơi tái ngoại này."
"Đúng là Mẫn Quân chưa từng thấy phong cảnh nơi tái ngoại, vậy làm phiền Trương tướng quân dẫn đường." Nói xong thì giục ngựa xoay người, cưỡi ngựa đi về phía thảo nguyên rộng lớn.
Thấy vậy, Trương Định Nam mỉm cười, vung roi giục ngựa đuổi theo.
Khi Trương phu nhân và Phùng Trinh đến đây, đã không thấy được bóng dáng của hai người bọn họ đâu.
Binh lính gác cửa khó hiểu nói: "Vị cô nương kia có đến, sau đó Trương tướng quân cũng tới, hai người đã cưỡi ngựa rời đi, nghe ý tứ của bọn họ là đi xem phong cảnh gì đấy." Đây không phải là nhàn rỗi không có chuyện gì làm sao, đồng cỏ trụi lủi thì có gì đẹp. Cũng gần như là uống gió tây bắc thôi.
Phùng Trinh cũng có chút ngoài ý muốn, cho rằng hai người này sẽ cãi nhau trong quân doanh, nhưng lại không ngờ được hai người này có hứng thú như vậy. Hai người này chính là không dựa theo an bài thông thường a. Nàng nhìn về phía Trương phu nhân: "Phu nhân, này phải làm sao bây giờ?"
"Quên đi, chính bọn họ biết nên làm cái gì, chúng ta cũng không cần lo lắng. Hơn nữa, là cô nương ta chọn, sao có thể học cách gây nháo như một nữ nhân đanh đá được." Trương phu nhân hài lòng cười cười, đối với tình huống như vậy tự nhiên cảm thấy vui mừng.
Bà ta vốn xuất thân từ thương hộ nơi biên cảnh, đối với những lễ nghi phiền phức kia cũng không quá để ý, giữa nam và nữ, từ phát sinh tình cảm dừng lại trong lễ nghi là được, nào có quan tâm đến nhiều quy củ như thế. Nếu trước hôn lễ không bồi dưỡng tình cảm, sau hôn lễ sao có thể ân ái hơn. Không phải trước đây Trương Tế Thế và Ninh thị đều có đầu đuôi rồi mới thành thân sao, mãi cho đến hiện giờ vẫn nhớ mãi không quên. Nhưng lại thật đáng thương cho bà ta, lúc trước mơ hồ gả cho Trương Tế Thế, mờ mịt bị người ghét bỏ.
Trương phu nhân không đắn đo, đương nhiên Phùng Trinh cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện của người khác. Hơn nữa mặc dù động thái của Lưu cô nương khiến nàng ngạc nhiên, nhưng lại vô cùng tán thành. Đó không phải là cách tồn tại của nữ nhân sao? Nói thật, nếu như lần này Lưu Mẫn Quân nhịn được, ngày sau nói không chừng sẽ khiến cho nàng ta phải chịu nhiều ủy khuất hơn.
"Phu nhân, chúng ta trở về chơi một ván cờ đi, ván cờ lần trước của chúng ta còn chưa kết thúc đâu." Lăn lộn đã một thời gian, Phùng Trinh cũng muốn nghỉ ngơi thật tốt.
Trương phu nhân cười nói: "Được, chúng ta kêu người đi phao một bình trà đi." Hai người bọn họ đợi uống xong một bình trà, hẳn là người cũng sẽ trở về rồi.
Trên thảo nguyên xa xa, hai con ngựa một trước một sau chạy băng băng. Bất quá con ngựa màu hạt dẻ rõ ràng là chậm hơn nhiều. Tuy rằng Lưu Mẫn Quân biết cưỡi ngựa, nhưng cũng là tự mình học được khi còn ở thôn trang, cho nên kỹ thuật cưỡi ngựa hẳn phải kém hơn một vị võ tướng như Trương Định Nam. Lúc này, sau khi cưỡi một lúc, cảm thấy có chút lực bất tòng tâm. Trương Định Nam thì ngược lại, vốn dĩ đi sau nàng ta rất xa, kết quả mới một lát đã chạy về phía trước dẫn đầu, thỉnh thoảng sẽ còn quay về tiếp nàng.
Một lúc sau, khi không có ai xung quanh, nhìn khung cảnh mặt trời lặn trên dòng sông dài nơi tái ngoại, sự phiền muộn trong lòng của Lưu Mẫn Quân cũng hóa thành hư không.
Nàng ta bình tĩnh nhìn Trương Định Nam, ngữ khí cũng không có chút nào gợn sóng: "Hôm nay Mẫn Quân nghe được một tin tức, nghe nói người Khương tộc lấy tộc nhân của bộ lạc làm của hồi môn, muốn liên hôn với Trương tướng quân. Còn mong tướng quân nói rõ cho Mẫn Quân biết, tin tức này có phải là thật hay không?"
Tâm tình của Trương Định Nam lúc này đang rất tốt, vừa nghe được lời này thì thần sắc sửng sốt, sau đó lại nhìn về phía Lưu Mẫn Quân. "Quả thật có chuyện này."
Thấy hắn ta trả lời dứt khoát như thế, Lưu Mẫn Quân khẽ cau mày: "Vậy tướng quân có muốn cưới nàng ta? Nếu muốn cưới, thì là vì tình cảm, hay là vì lợi ích?"
Trương Định Nam thu lại nụ cười trên mặt, nhìn nàng ta nói: "Vì tình cảm thì sao, vì lợi ích thì như thế nào?"
"Nếu vì tình cảm, Mẫn Quân tới đây là để chúc mừng tướng quân đã tìm được giai nhân. Ngày sau Mẫn Quân tự nhiên sẽ làm tròn bổn phận, quy quy củ củ trở thành tức phụ của Trương gia, nếu vì lợi ích, Mẫn Quân tự muốn rời đi, hôn sự giữa hai nhà Trương Lưu, cứ như vậy mà xin từ bỏ."
Trương Định Nam không ngờ nàng ta lại có tính toán như thế, ngạc nhiên nói: "Vì tình cảm, nàng nguyện ý ở lại. Vì lợi ích, ngược lại nàng muốn rời đi, đây là đạo lý gì?"