Tiểu Kiều Thê Nhà Quân ( Dịch Full )

Chương 107

Chương 107
Chương 107
Liên Sơn Y Lan biết Phùng Trinh, biết nữ nhân này hiện tại đang buôn bán với tộc nhân của nàng ta, luôn được tộc nhân khen ngợi. Trong lòng nàng ta vốn có chút không phục, lúc này lại bị Phùng Trinh nói như vậy, tự nhiên càng không vui, sắc mặt lạnh đi: "Chuyện của ta không đến phiên ngươi lắm miệng."

Thật sự không nói lý. Phùng Trinh cũng tức giận.

Nhưng nàng sẽ không lý luận với một nữ nhân điên, bất cứ lúc nào cũng sẽ đánh người.

Nàng đang định ra ngoài gọi người vào, Lưu Mẫn Quân bên cạnh đã ngăn nàng lại. Nàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lưu Mẫn Quân nở một nụ cười trấn an.

Lưu Mẫn Quân tiến lên hai bước, nói với công chúa Liên Sơn: "Hôm nay công chúa tới đây, chỉ sợ là không phải muốn khi dễ người đi, còn mời công chúa nói rõ ý đồ đến đây."

"Ai nói ta tới đây để khi dễ người, ta chẳng qua muốn đến nhìn xem, người mà Trương Định Nam sẽ cưới là người như thế nào mà thôi." Nàng ta lại nhìn thoáng qua Lưu Mẫn Quân: "Bất quá chỉ như vậy mà thôi. Ánh mắt của hắn cũng chẳng ra gì."

Lưu Mẫn Quân cười nói: "Công chúa đã nhìn thấy xong, hiện tại có thể rời đi rồi chứ?"

Liên Sơn Y Lan vốn muốn đến xem Lưu Mẫn Quân thế nào, kết quả thấy người này cũng không phải quốc sắc thiên hương gì, tự nhiên có chút không phục bị người thế này đánh bại. Bây giờ cố ý chọc giận Lưu Mẫn Quân, nhưng cuối cùng người này cũng không tức giận, ngược lại bảo nàng ta đi, trong lòng nàng ta càng thêm khó chịu, trên mặt cố ý nói:

"Đương nhiên đi là phải đi, chẳng qua ta còn muốn nói nữa. Trương Định Nam khẳng định chưa bao giờ nói với ngươi, ta cũng sắp thành thân với hắn đi. Về sau ngươi cứ ở nhà trông nhà, ta và Trương Định Nam ra ngoài cưỡi ngựa bắn tên."

Nàng ta còn mỉm cười: "Ngươi không biết chứ, ta còn cùng với Trương Định Nam đi đánh man di nữa. Chúng ta là vào sinh ra tử. Tộc nhân của chúng ta cũng vì hắn mà anh dũng chiến đấu."

Nụ cười trên mặt Lưu Mẫn Quân dần dần tắt đi, mặt không chút thay đổi nói: "Ngươi nói Trương Định Nam muốn cưới ngươi?"

"Đúng vậy, ta sẽ lấy bộ lạc Liên Sơn của chúng ta làm của hồi môn. Sau khi hắn và ta thành thân, chúng ta sẽ để càng nhiều người Khương tộc đầu phục hắn, củng cố thế lực của hắn."

Trên mặt của Liên Sơn Y Lan tự tin nói

"Bất quá ngươi không cần lo lắng, dù sao ngươi cũng là thê tử do phụ mẫu hắn tìm cho hắn, hắn cũng sẽ không vứt bỏ ngươi."

Lưu Mẫn Quân đột nhiên cười nói: "Phải không, hóa ra Trương Định Nam sở dĩ nguyện ý cưới ngươi, là bởi vì ngươi cho không tất cả tộc nhân, ngày sau còn muốn tiếp tục cho ngài ấy nhiều tộc nhân nữa. Cứ như vậy, vì gả cho ngài ấy, nhưng thật ra lại trả giá rất nhiều."

"Ngươi nói bừa cái gì, là Trương Định Nam thích ta." Liên Sơn Y Lan tức giận nói.

"Vậy chăng, một khi đã như vậy, thì tại sao công chúa lại tìm đến ta?" Lưu Mẫn Quân nghiêm mặt nói: "Nữ tử Đại Đường ta đều là người dè dặt có độ, sẽ không làm ra những hành vi cho không nam nhân như vậy. Loại hành vi này của công chúa ở trong mắt người Đại Đường của chúng ta, đó là một hành phóng đãng vô sỉ, Mẫn Quân khinh hường làm bạn với loại người như ngươi, mời đi ra ngoài."

"Ngươi dám mắng ta!" Liên Sơn Y Lan tiến lên một bước.

Phùng Trinh vội vàng chạy tới, chuẩn bị tùy thời ngăn cản Liên Sơn Y Lan động thủ.

Trong lòng nàng đem Trương Định Nam ra mắng mười tám lần. Tự mình hắn ta đi trêu chọc kẻ điên thì kệ hắn ta, thế nhưng lại đẩy đến trước mặt các nàng.

Lưu Mẫn Quân căn bản không lùi bước, khóe miệng thậm chí còn mang theo một tia mỉm cười. Người mù có thể thấy rằng đây là hoàn toàn làm lơ ánh mắt đối phương.

Linh Đang sớm đã sợ đến mức chạy ra ngoài gọi người. Chỉ trong chốc lát, người canh giữ bên ngoài vọt tiến vào, mấy binh lính bao vây cửa.

Phùng Trinh nói: "Công chúa Liên Sơn, tướng quân sắp tới đây rồi, còn mời công chúa Liên Sơn suy nghĩ lại."

Liên Sơn Y Lan nắm chặt cây roi trong tay. Vẻ mặt tràn đầy giận dữ.

Sau một hồi giằng co giữa hai bên, Liên Sơn Y Lan hung hăng hừ một tiếng, cầm roi xoay người rời đi.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Nữ nhân không đáng sợ, nhưng nữ nhân điên mới thật sự đáng sợ. Đặc biệt là kẻ điên này còn biết võ nghệ.

Phùng Trinh không biết làm thế nào để khuyên Lưu Mẫn Quân, nhưng nghe thấy Lưu Mẫn Quân hỏi: "Những gì công chúa Liên Sơn nói có đúng không? Trương tướng quân vì muốn được Khương tộc ủng hộ, chuẩn bị cưới nàng ta?"

Phùng Trinh không rõ ràng về vấn đề này, cho nên không dễ đưa ra kết luận. "Đều là lời đồn nhảm, tướng quân cũng không có đáp ứng."

Lưu Mẫn Quân mím môi, quay người nói với Linh Đang: "Đi thu dọn hành lý, sau đó để người chuẩn bị xe ngựa."

"..."

Linh Đang lộ ra vẻ hoảng sợ: "Cô nương, đây là muốn làm gì?"

Lưu Mẫn Quân nói: "Chuẩn bị trước đi, chờ ta về liền trở lại kinh thành."

Phùng Trinh không ngờ Lưu Mẫn Quân sẽ quay trở lại kinh đô, tức khắc cũng sốt ruột: "Cô nương, chuyện này chỉ là suy đoán, không thể coi là thật, cô nương đừng xúc động a."

"Có thật hay không, ta tự nhiên muốn đích thân đi hỏi một chút."

Nói xong, liền bước nhanh ra cửa.

Thấy vậy, Phùng Trinh vội vàng đi theo. Trong lòng âm thầm sốt ruột, cũng không biết Tô Tinh có tìm được người giúp đỡ hay không.

Phùng Trinh mới đi theo đến cửa, chỉ thấy Lưu Mẫn Quân đã dùng khăn che mặt, động tác nhẹ nhàng cưỡi lên ngựa. Sau đó giục ngựa mà đi.

"..."

Lưu nhị cô nương vậy mà có thể cưỡi ngựa!

Thật quá mức ngoài dự đoán của mọi người. Thấy Lưu Mẫn Quân đã đi xa, nàng vội vàng leo lên xe ngựa, bảo xa phu chạy nhanh đuổi theo.

Xa phu không ngừng đẩy nhanh tốc độ, nhưng cuối cùng vẫn không thể đuổi kịp, nhưng thật ra ở nửa đường gặp được xe ngựa của Trương phu nhân.

Trương phu nhân nghe tin này cũng có chút kinh ngạc, bà ta liếc nhìn về hướng Lưu Mẫn Quân biến mất: "Thật ra lại là một nữ nhân có tâm huyết, còn quật cường hơn so với tưởng tượng của ta."

Phùng Trinh không ngờ Lưu cô nương ngày thường rất dịu dàng, khi nổi giận lên cũng rất hung mãnh.

"Mau đi theo, nhất định phải bảo vệ Lưu cô nương chu toàn." Trương phu nhân ra lệnh cho thị vệ hai bên.

Sau khi nghe lệnh, mấy người lập tức phi ngựa đuổi theo.

Trương phu nhân lại nói với Phùng Trinh: "Chúng ta cũng đi xem một chút."

Phùng Trinh gật đầu, khá ngạc nhiên trước sự phát triển của vấn đề này.

Lần đầu tiên sau nhiều năm, Lưu Mẫn Quân cảm thấy mình bị sỉ nhục như thế.

Nàng ta không phải đố phụ, cũng không hy vọng xa vời sau này phu quân chỉ có một mình nàng ta. Càng chuẩn bị xong việc đối xử tử tế với thiếp thất của phu quân. Nếu công chúa Liên Sơn này xuất hiện sau khi nàng ta và Trương Định Nam thành thân, nàng ta có thể phải giúp đỡ thu xếp một chút.

Nhưng khi nàng ta còn chưa xuất giá, tình nhân của vị hôn phu lại tìm tới cửa nhục nhã nàng ta, chuyện như vậy, khiến nàng ta vô cùng bực mình, hơn nữa sẽ không thể chịu đựng được.

Cho dù Lưu Mẫn Quân nàng ta không được Lưu gia chào đón, cho dù không còn phụ mẫu, cũng tuyệt đối không chấp nhận bị người khác khinh nhục như thế.

Nến như Trương Định Nam thật sự như công chúa Liên Sơn nói, cho dù nàng ta cắt tóc đi làm ni cô, tuyệt đối cũng sẽ không gả cho hắn ta làm tức phụ Trương gia.

Vó ngựa rất nhanh vọt đến cửa đại doanh Hà Sáo.
 
Bình Luận (0)
Comment