Nhiệm vụ chính của Phùng Trinh là giúp đỡ Lưu Mẫn Quân thu xếp việc xuất giá. Lần này bởi vì quá đột ngột, bên Lưu gia không có nữ trưởng bối nào đi theo. Cho nên Phùng Trinh và Ngô ma ma đã dành cả ngày ở bên cạnh Lưu Mẫn Quân để thu xếp.
Cũng may là phía Lưu Mẫn Quân đã phối hợp rất tốt, hơn nữa cùng với sự giúp đỡ của Ngô ma ma, những thứ nên mua và chuẩn bị đã sớm sẵn sàng.
Còn ba ngày nữa mới diễn ra nghi thức thành thân, Lưu Mẫn Quân cũng có chút bất an, nhưng càng thêm khao khát một cuộc sống mới: "Ngươi kể cho ta nghe một chút về Hà Sáo này đi, còn có thảo nguyên mà ngươi đã nói, ta rất muốn nghe."
Nàng ta hy vọng sẽ nhanh chóng hiểu được nơi sinh sống trong tương lai.
Phùng Trinh tự nhiên nói không nửa lời giấu giếm, nói về chuyện kinh doanh của mình với Khương tộc, lại nói về hoàn cảnh văn hóa và phong tục dân tình của Hà Sáo.
Lưu Mẫn Quân nói: "Hóa ra cuộc sống của người Khương tộc khó khăn như vậy. So với họ, dân chúng Đại Đường có cuộc sống tốt hơn nhiều."
"Đúng vậy, chỉ có một triều đại thống nhất, mới có thể để cho dân chúng an cư lạc nghiệp."
Lưu Mẫn Quân mỉm cười: "Cũng may Trương tướng quân thiện tâm, hiện giờ những người Khương tộc này cũng có thể an cư lạc nghiệp ở đây."
Nghe điều này, Phùng Trinh cảm thấy trong lòng ha ha hai tiếng. Trương Định Nam thiện tâm? E rằng cũng chỉ có người Khương tộc và Lưu Mẫn Quân cảm thấy như thế.
Lưu Mẫn Quân không biết trong lòng nàng đang nghĩ cái gì, lại nói: "Kỳ thật trước kia khi ta ở kinh thành, nghe được nhiều nhất chính là người thảo nguyên ăn tươi nuốt sống như thế nào. Nói bọn họ lớn lên đều là ba đầu sáu tay, miệng như bồn máu, mắt như chuông đồng. Bọn tỷ muội khuê trung chúng ta mỗi khi nghe tới đều khóc thét vì sợ hãi".
Nghĩ đến cuộc sống trước kia, Lưu Mẫn Quân cũng lộ ra hoài niệm.
Phùng Trinh nói: "Trên thế gian nào có người như vậy, bất quá chỉ là tin đồn thôi. Họ đều trông giống nhau, nhưng bọn họ ăn thịt, cho nên bọn họ cao lớn hơn chúng ta."
Lưu Mẫn Quân nhìn nàng nói: "Đúng vậy, hôm nay nghe những gì ngươi nói, bất quá chỉ là những người đáng thương thôi. Tuy rằng không có chung huyết thống, nhưng cũng là cùng sinh sống dưới một bầu trời. Nếu như có một ngày, người Khương tộc, người man di và người Đại Đường chúng ta có thể hòa thuận sống chúng, cộng đồng sinh sôi nảy nở, vậy thì tốt biết bao nhiêu."
Phùng Trinh nhớ với năm mươi sáu dân tộc đời trước, cười nói: "Có lẽ về sau sẽ có một ngày như vậy."
Bất quá kia phải chờ đợi thật lâu thật lâu về sau.
Lưu Mẫn Quân nghe thấy mà khao khát.
Hai người đang cảm có chút cảm khái, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào.
Phùng Trinh cau mày. Nơi này là do Trương Định Nam an bài cho Lưu Mẫn Quân tạm thời ở lại, ngoại trừ nha hoàn bà tử, bên ngoài khắp nơi đều có lính canh, ngày thường dân chúng ngay cả nơi này cũng không dám đi.
Tại sao đột nhiên có người đến gây sự.
Nàng đang định đứng dậy đi ra ngoài thì Tô Tinh vội vàng tiến vào, nhìn thoáng qua Lưu Mẫn Quân một cái, chần chờ có chút muốn nói lại thôi.
Phùng Trinh đang định ra ngoài nói chuyện với nàng ta, thì nghe Lưu Mẫn Quân hỏi: "Là ai ở bên ngoài ồn ào vậy?"
Thấy tránh không được, Phùng Trinh cũng hỏi: "Nói thật đi, bên ngoài là ai gây chuyện?"
"Là công chúa Liên Sơn, không có gây sự, chẳng qua là nói tới bái kiến Lưu cô nương."
Phùng Trinh nghe thấy thì trong lòng trầm xuống. Mấy ngày nay nàng còn băn khoăn không biết có nên để Lưu Mẫn Quân biết chuyện này hay không, kết quả Lưu Mẫn Quân vẫn thành thành thật thật không ra khỏi cửa, cho nên nàng cũng không chú ý tới việc này nữa, không ngờ tới lúc này công chúa Công chúa Liên Sơn lại tìm đến cửa.
Đây quả thật là khinh người quá đáng.
Lưu Mẫn Quân thấy thần sắc của nàng không đúng lắm, trong lòng đã có chút ngờ vực: "Vị Công chúa Liên Sơn này chính công chúa bộ lạc Khương tộc ngươi đã nhắc đến sao?"
"Đúng vậy, người Khương tộc sống thành bộ lạc, cho nên nữ nhân thủ lĩnh của bọn họ đều được gọi là công chúa."
"Công chúa cái dạng gì, công chúa của bọn họ khắp nơi đều có." Tô Tinh không khỏi lộ ra khinh thường. Nàng ta đã bị Man tộc bắt đi làm nô lệ, đã nhìn thấy sự tàn ác của những người ngoại tộc này, nàng ta cũng luôn không có hảo cảm với người Khương tộc.
Bên ngoài âm thanh ồn ào vẫn tiếp tục, Lưu Mẫn Quân thu lại thần sắc: "Nếu công chúa Liên Sơn tới thăm, cũng không cần ngăn cản, để người đi vào là được."
"Chỉ sợ va chạm với cô nương." Phùng Trinh lo lắng nói. Nàng đã từng chứng kiến được cảnh Liên Sơn Y Lan trực tiếp dùng roi đánh Y Mã.
Lưu Mẫn Quân cười nói: "Nếu tướng quân đã đối xử rất lễ độ với bọn họ, ta làm sao có thể đuổi bọn họ ra khỏi cửa." Sau đó, sai nha hoàn thiếp thân là Linh Đang mời người vào.
Phùng Trinh không thể ngăn được, vì vậy nàng chỉ có thể nháy mắt với Tô Tinh, bảo nàng ta đi báo tin cho Trương phu nhân, để tránh Liên Sơn Y Lan không biết nặng nhẹ, làm tổn thương đến Lưu Mẫn Quân.
Tô Tinh vừa ra khỏi cửa, công chúa Liên Sơn đã cầm roi vọt vào, bím tóc nhỏ trên tóc nàng ta có chút lộn xộn, vừa thấy liền biết nàng ta ở ngoài đã động thủ qua.
Lưu Mẫn Quân cười nói: "Công chúa Liên Sơn mời ngồi, vừa rồi không biết là công chúa tới thăm, cho nên có chút chậm trễ."
Công chúa Liên Sơn cũng không ngồi xuống, mà chỉ cầm roi nhìn nàng ta từ trên xuống dưới, thấy dáng vẻ Lưu Mẫn Quân yếu ớt nhu nhược, tức khắc có chút khinh thường.
Nàng ta biết Trương Định Nam thích cưỡi ngựa, thích giơ đao múa kiếm. Nữ nhân trước mặt này, hiển nhiên không thể theo Trương Định Nam đi làm những việc này.
Nghĩ đến lần trước cùng Trương Định Nam tỷ thí, trong lòng nàng ta có chút ngọt ngào. Nhìn sắc mặt Lưu Mẫn Quân, nàng ta càng trở nên tự tin hơn: "Ngươi chính là nữ nhân sắp thành thân với Trương Định Nam sao?"
Lời này không chút khách khí nào. Ngay cả Linh Đang nghe xong cũng cũng nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi cái người này sao lại nói năng lỗ mãng như vậy?"
"Ngươi tính là thứ gì, ai cần ngươi lo!" Liên Sơn Y Lan cầm roi lên.
Phùng Trinh vội vàng nói: "Công chúa Liên Sơn vẫn không nên động võ, nếu không sẽ làm tổn thương người khác, đến lúc đó chỉ sợ rất khó ăn nói với Trương tướng quân."