"Chuyện này còn chưa dàn xếp xong sao? Trương tướng quân đang suy nghĩ gì vậy?" Phùng Trinh không ngờ đã lâu như vậy mà Trương tướng quân vẫn chưa xử lý xong chuyện rắc rối của Liên Sơn Y Lan. Nếu như hắn ta thích Liên Sơn Y Lan, có bản lĩnh liền trực tiếp đồng ý. Nếu như không đồng ý, thì phải nhanh chóng cự tuyệt. Chần chừ như vậy để làm gì.
"Tướng quân sẽ không thật sự muốn cưới Liên Sơn Y Lan, phải không? Lưu cô nương đã hy sinh cho ngài ấy như vậy, nếu như ngài ấy làm ra chuyện này, ta thật sự.." Phùng Trinh lại bắt đầu ghét bỏ chế độ xấu xa một thê nhiều thiếp này. Dựa vào cái gì mà nam nhân đường hoàng có tam thê tứ thiếp. Nữ nhân phải chịu đựng vô hạn vì nam nhân.
Những ngày này nàng đã ở chung với Lưu Mẫn Quân, cũng thật lòng thật dạ yêu thích cô nương này. Nghĩ đến Trương Định Nam có thể cưới Liên Sơn Y Lan, trong lòng nàng cảm thấy tủi thân thay cho Lưu Mẫn Quân.
Nàng tức giận nhào lên người Tiêu Sơn, vươn tay nhéo mặt hắn: "Ta nói cho chàng biết nhé, về sau mặc kệ là khi nào, chàng đều không được tìm nữ nhân khác. Bằng không ta sẽ khiến chàng đẹp mặt!"
Tiêu Sơn rùng mình một cái, nhướng đôi lông mày rậm đen nhánh, vội vàng dỗ dành: "Ta làm sao dám chứ, nàng chính là thê tử của ta. Thê tử duy nhất."
"Ai có thể nói trước được, hiện tại ta không thể tin tưởng nam nhân các người đâu." Phùng Trinh tức giận nói.
"Trinh nhi, nếu nàng không tin người khác, cũng phải tin ta chứ. Từ ngày chúng ta thành thân đến nay, ta đã từng khiến nàng chịu ủy khuất chưa?"
Nghe Tiêu Sơn nhắc đến chuyện quá khứ, trong đầu Phùng Trinh cũng nhớ lại một chút, phát hiện đúng là có chuyện như vậy. Quả thật Tiêu Sơn đối với nàng rất tốt. Ít nhất khi người Tiêu gia bắt nạt nàng, lần nào hắn cũng sẽ dũng cảm đứng ra làm cho nàng hả giận, mà không phải làm nhân bánh quy.
Nàng từ trên người Tiêu Sơn vùng dậy, ngồi ở bên cạnh Tiêu Sơn nói: "Chàng nói xem, tướng quân đây là có ý gì, là cưới hay không cưới?"
"Ta cũng không đoán được tướng quân nghĩ như thế nào." Tiêu Sơn thành thật nói. Trước kia hắn vốn tưởng rằng mình rất hiểu tướng quân, nhưng từ khi đến Hà Sáo, hắn phát hiện mình càng ngày càng không hiểu tướng quân suy nghĩ cái gì.
Phu thê hai người không thể bàn luận ra manh mối, việc này là việc riêng của Trương Định Nam, Phùng Trinh cũng không thể can thiệp. Nhưng nàng không nghe vào những lời của Tiêu Sơn mà đi ngăn cản không để Lưu Mẫn Quân nghe bất kỳ tin đồn nào. Theo ý kiến của nàng, tốt hơn là nên biết những điều này trước khi thành thân hơn là sau khi thành thân. Vả lại nàng cảm thấy Lưu Mẫn Quân là một nữ nhân thông minh. Một nữ nhân như vậy, lại càng khó chấp nhận việc bị lừa dối.
Trương phu nhân đã sớm đến Hà Sáo. Cho nên sau khi Phùng Trinh an bài xong, cố ý đi đến bái phỏng Trương phu nhân, nói với Trương phu nhân vài điều về Lưu Mẫn Quân.
Trương phu nhân nghe Lưu Mẫn Quân mang đến rất nhiều sách, còn mang đến hai vị khách khanh, cũng rất cao hứng. "Ta là một người rất kính trọng người đọc sách. Thiên hạ này nếu muốn nói đến người đọc sách, vẫn là người Lưu gia. Nhà bọn họ đưa đến tự nhiên là không kém được."
Phùng Trinh thấy Trương phu nhân là thật tình cao hứng, nàng lại nghĩ về công chúa Liên Sơn, ngập ngừng nói: "Phu nhân, sau khi dân phụ trở về nghe được một ít tin tướng, nói là tướng quân muốn cưới công chúa Liên Sơn?"
"Ai nói vậy?" Sắc mặt Trương phu nhân tối sầm lại.
Phùng Trinh cười khan.
Thấy nàng như vậy, Trương phu nhân cũng đoán được một chút suy nghĩ của nàng. Trên mặt lộ ra nụ cười: "Ngươi chính là người không thành thật, muốn biết cái gì liền quanh co lòng vòng."
"Không phải chỉ là dân phụ tò mò sao. Dù gì thì dân phụ mới đi đón Lưu cô nương trở về. Nếu bây giờ xảy ra chuyện như vậy, sau này khẳng định dân phụ không còn mặt mũi nào để gặp Lưu cô nương nữa."
Những lời của Phùng Trinh cũng là lời nói thật. Phải biết là, nàng cũng coi như là một nửa bà mối. Nếu chuyện này khiến Lưu Mẫn Quân buồn lòng, sau này gặp lại sẽ thật sự ngượng ngùng. Lúc trước chỉ cảm thấy vấn đề này rất khó xử lý, nhưng bây giờ sau khi xong xuôi, vấn đề kế tiếp đã phát sinh.
Trên thực tế, Trương tướng quân muốn nạp thiếp, tuy nàng không thể tán đồng được, nhưng cũng biết đây là tác phong phù hợp với thời đại này, cho nên không thể nào chống lại. Nhưng nếu như vào thời điểm Lưu Mẫn Quân và Trương Định Nam sắp thành thân lại nháo ra chuyện nạp thiếp, nàng cảm thấy như bị một cái tát vào mặt, nóng rát.
Trương phu nhân bưng tách trà lên nhấp một ngụm, hừ lạnh một tiếng: "Mặc dù không biết Định Nam nghĩ như thế nào về chuyện này, nhưng với tư cách là bà bà, ta tuyệt đối sẽ không để cho tức phụ bị chọn bị ủy khuất. Ngay cả Định Nam cũng không được."
Phương diện này Trương phu nhân đắn đo rất rõ ràng. Giữa nam nhân và nữ nhân, vẫn luôn là nữ nhân yếu thế hơn. Nếu như bà ta chỉ giúp nhi tử, ngày sau nhi tử càng vô pháp vô thiên, sủng thiếp diệt thê, đây là ngọn nguồn của tai họa. Cho nên việc nhi tử nạp thiếp có thể bà ta quản không được, nhưng tuyệt đối sẽ giúp tức phụ quản lý nhi tử tại nội trạch.
Phùng Trinh nghe Trương phu nhân nói vậy, tức khắc cười nói: "Dân phụ biết phu nhân là người thiện tâm nhất, Lưu cô nương là người có phúc phần."
"Ngươi đúng là biết dẻo miệng đấy." Trương phu nhân cười nói.
"Được rồi, chuyện này không cần giấu diếm Mẫn Quân, thân là thê tử tương lai của Định Nam, nàng ấy hẳn phải có đủ bản lĩnh gánh vác những chuyện này."
Nếu còn không quản được một nữ nhân xuất thân từ Khương tộc, kia đúng là quá thiếu năng lực.
Sau khi hai người sắp nói chuyện xong, lại nói về chuyện thành thân của Trương Định Nam và Lưu Mẫn Quân.
Mặc dù trước mắt không có ngày lành nào có thể so với ngày hoàng đạo đã định trước đó, nhưng thành thân sớm còn hơn muộn. Thế là Trương phu nhân nhờ người chọn một ngày gần nhất, tức là chín ngày sau.
"Ta chỉ đến sớm hơn ngươi có mấy ngày, cũng không có thời gian chuẩn bị quá nhiều, mấy ngày nay ngươi giúp ta đến chọn chút điểm tâm. Phùng Trinh, ngươi làm việc, ta rất yên tâm."
Trương phu nhân vỗ nhẹ vào tay nàng để bày tỏ sự tin tưởng và yêu thích đối với nàng.
Phùng Trinh có chút bối rối: "Phu nhân, nhưng là dân phụ chưa từng làm qua việc hôn sự nào trước đây."
Hôn lễ của nàng với Tiêu Sơn năm đó đơn giản không thể đơn giản hơn, hơn nữa đều là do trưởng bối làm, nàng làm sao hiểu được đây.
Trương phu nhân cười nói: "Ta để Ngô ma ma sẽ đi cùng với ngươi. Cũng sẽ không để một mình ngươi nhọc lòng. Ta cũng không nhàn rỗi, còn có rất nhiều việc phải chuẩn bị."
Phùng Trinh nghe vậy thì đành phải đáp ứng. Bất quá đối với sự tín nhiệm của Trương phu nhân và Trương Định Nam với nàng, trong lòng nàng cũng có chúng động tâm. Điều đó cho thấy năng lực của nàng được bọn họ công nhận, mà không phải phụ thuộc vào nam nhân.
Giống như bây giờ khi nàng ra ngoài, người khác sẽ gọi nàng một tiếng Phùng nương tử mà thay vì Tiêu phu nhân.