Tiểu Kiều Thê Nhà Quân ( Dịch Full )

Chương 104

Chương 104
Chương 104
Mười ngày sau, hai nhà rốt cuộc chính thức cử hành nghi thức thành thân.

Mặc dù khi vào thành, mọi người cũng đã nhìn thấy của hồi môn phong phú của Lưu gia. Nhưng lúc này nhìn lần nữa, vẫn là kinh ngạc cảm thán không thôi.

Chỉ có đội ngũ nâng của hồi môn, đã kéo dài từ Trương phủ đến Lưu gia Túc châu bên này. Của hồi môn đầu tiên đã vào cửa, của hồi môn bên phía Lưu gia vẫn còn chưa ra được khỏi phủ.

Mọi người chỉ biết cảm thán rằng thế gia vọng tọc quả là có khác, gả nữ nhi lại là một khoản lớn như vậy. Đương nhiên không biết, chính Lưu Mẫn Thục đã dọn hết một nửa Lưu gia chuyển đến đây.

Nhìn đội ngũ hồi môn thế này, Lưu Khiêm không cảm thấy vinh quang chút nào, ngược lại càng cảm thấy chất nữ này kiến thức hạn hẹp. Với thanh danh của Lưu gia bọn họ, cần gì lấy ra chút đồ vật nhiễm mùi tiền này. Ông ta đã hạ quyết tâm, sau khi hôn sự xong xuôi, liền lập tức xuất phát trở lại kinh thành.

Trương Thừa Tông mặc một thân hỉ phục màu đỏ, trên mặt khôi ngô tuấn tú tràn đầy thần sắc hăng hái.

Các cô nương chưa xuất giá ở ven đường nhìn thấy phong tư của thiếu tướng quân, đều nhôn nhao thẹn thùng động tâm.

Ngay cả Lưu Mẫn Thục đang ngồi trên kiệu, nhìn thấy Trương Thừa Tông ngồi trước mặt mình qua bức màn khẽ đóng khẽ mở, trong lòng cũng động tâm không thôi.

Lúc trước nàng ta chỉ có thể nhìn lên thái tử điện hạ, giờ đây đã là phu quân của nàng ta. Đời này, rốt cuộc nàng ta đã trở thành người được tất cả nữ nhân đều hâm mộ.

Khi Phùng Trinh và Lưu Mẫn Quân đến thành Hà Sáo, đã mười ngày sau hôn lễ ở Túc Châu.

Để đuổi kịp thời gian, dọc đường đi đoàn xe không nghỉ ngơi nhiều, khi đến thành Hà Sáo, Lưu Mẫn Quân lộ rõ vẻ hốc hác. Nhưng nàng ta vẫn cố nén, ngồi ở trên xư ngựa vào thành.

Vừa đến cửa thành, Trương Định Nam đã cùng mấy người tâm phúc chờ sẵn ở cửa thành. Trong số đó có Tiêu Sơn và Trương Thiết Ngưu.

Phùng Trinh không ngờ Trương Định Nam sẽ đích thân đến đón, nàng rất ngạc nhiên, vội vã ra khỏi xe ngựa.

"Tướng quân, Phùng Trinh không làm nhục sứ mệnh."

Trương Định Nam hài lòng nở nụ cười, mày kiếm bay lên: "Vất vả cho đệ muội, sau này ta nhất định sẽ đáp tạ đệ muội thật tốt."

Phùng Trinh mỉm cười, cũng không thoái thác, chỉ là xoay người nhìn chiếc xe ngựa phía trước của đoàn xe: "Lưu nhị cô nương đang ở bên trong."

Trương Định Nam gật đầu, sải bước đi qua, chắp tay khom lưng trước xe ngựa, lại hành lễ. "Đã khiến cho cô nương ủy khuất rồi, trong lòng Định Nam cảm thấy hổ thẹn."

Trong xe ngựa không có lập tức đáp lời, thật lâu sau mới nghe được một giọng nữ mềm nhẹ: "Sự cấp tòng quyền*, tướng quân không cần suy nghĩ quá sâu."

*sự cấp tòng quyền: Một thành ngữ, có nghĩa khi có chuyện cấp bách, chúng ta nên thích ứng với hoàn cảnh, không nên giáo điều.

Ánh mắt của Trương Định Nam sáng lên, cười nói: "Vậy thì Định Nam sẽ tự mình đánh xe đưa cô nương vào thành."

Nói xong thì đi qua bảo xa phu đi xuống, chính mình ngồi trên xe ngựa, cầm roi đánh ngựa kéo xe vào thành.

Dân chúng hai bên đường lập tức hoan hô. Binh lính đi theo Trương Định Nam tới đón người cũng đi theo ồn ào.

Trong xe ngựa, Lưu Mẫn Quân mặt đỏ bừng, nhưng trong lòng tràn ngập vui sướng.

Bởi vì Lưu gia không biết Lưu Mẫn Quân sẽ thành thân ở Hà Sáo, cho nên không chuẩn bị nhà cửa ở đây. Cũng may Trương Định Nam đã sớm an bài một căn nhà trống để cho Lưu Mẫn Quân ở tạm, chỉ chờ ngày thành thân sẽ từ nơi này dọn tới.

Phùng Trinh không thiếu được phải bận trước bận sau giúp đỡ thu xếp.

Sau khi biết Lưu Mẫn Quân mang đến hai vị tiên sinh, Trương Định Nam đã đích thân mời hai vị tiên sinh vào trong phủ tướng quân của hắn ta ở Hà Sáo.

Tống Huyền và Cung Nam Tinh cũng biết phải nghe theo, cũng không chậm trễ.

"Cung tiên sinh cảm thấy thế nào?"

Đi dạo trên đường phố Hà Sáo, Tống Huyền hiếm khi lộ ra vài phần tươi cười. Ngày thường ông ta rất cổ quái, ít khi chủ động nói chuyện với mọi người. Cung Nam Tinh cười nói: "Đều đã vào thành Hà Sáo, chẳng lẽ Tống tiên sinh còn có ý tưởng nào khác. Tuy ta chưa từng thấy qua vị thiếu tướng quân kia thế nào, bất quá khí độ của vị nhị công tử này không kém."

Tống Huyền vuốt râu cười nói: "Vậy.. chờ xem chuyện gì xảy ra?"

Cung Nam Tinh mỉm cười mà không nói gì.

Lăn qua lộn lại bên ngoài hơn một tháng, thật vất vả trở về thành Hà Sáo, Phùng Trinh cũng nghỉ ngơi ở nhà thật tốt, lại nhìn sổ sách một phen.

Vào buổi tối, Tiêu Sơn vừa mới từ quân doanh bên kia trở về, nhìn thấy Phùng Trinh liền đi tới, hung hăng ôm hôn một cái: "Nương tử, rốt cuộc nàng cũng trở về rồi, thật là nhớ muốn chết ta."

Phùng Trinh bị hôn đến mức không thở nổi, nàng đỏ mặt đẩy mặt hắn ra: "Khắp người đều là mùi rượu."

Tiêu Sơn cười nói: "Hôm nay tướng quân vui vẻ, chúng ta cùng nhau uống hai ly đi. Dù sao tướng quân cũng sắp có đại hỉ, huynh đệ chúng ta không thể không cho tướng quân mặt mũi."

Trong lòng Phùng Trinh cũng biết hắn đây là tìm cớ uống rượu, nhưng thật cũng không vạch trần. Chỉ là nói: "Tướng quân cao hứng, xem ra trong lòng ngài ấy hẳn là hài lòng với hôn sự này."

"Đương nhiên hài lòng, có bao nhiêu nữ nhân có thể chịu loại ủy khuất này." Tiêu Sơn nói xong, lại ôm thê tử của mình nói: "Nhưng ta nhất định sẽ không để cho nương tử của ta chịu ủy khuất đâu." Hắn liều sống liều sống kiếm quân công, còn không phải là để cho thê tử của mình có thể diện sao, như thế nào lại khiến cho thê tử bị phụ tâm.

Phùng Trinh nghe hắn nói như vậy thì rất vui sướng, nhéo gương mặt của hắn: "Mấy tháng không gặp, chàng lại học được miệng lưỡi trơn tru ha."

"Nương tử oan uổng ta nha, đều là lời xuất phát từ trong lòng của ta." Tiêu Sơn nhẹ giọng nói, cúi đầu dựa gần trán của nàng: "Ở trong lòng ta, nàng là người quan trọng nhất."

Trái tim của Phùng Trinh liền mềm mại, nàng ôm hắn nhẹ nhàng cười. Thật lâu sau, mới nhẹ giọng nói: "Được rồi, đều là lão phu thê cả."

Mặt nàng hơi đỏ lên, lại nghĩ đến chuyện của Hà Sáo: "Đúng rồi, tướng quân có nói khi nào tổ chức hôn lễ không?"

Vốn dĩ dựa theo kế hoạch, Lưu Mẫn Quân và Lưu Mẫn Thục đều xuất giá vào ngày hoàng đạo. Bất quá khi Lưu Mẫn Thục thành thân, Lưu Mẫn Quân còn đang trên đường đến Hà Sáo, tự nhiên không thể đuổi kịp ngày lành tháng tốt.

Cho nên hôn lễ ở Hà Sáo nơi này, đương nhiên lại phải chọn ngày thích hợp khác.

Tiêu Sơn nói: "Tướng quân có ý muốn thành thân càng sớm càng tốt, để khỏi làm cho Lưu cô nương cảm thấy ủy khuất."

"Ngài ấy cũng có lương tâm."

Mặc dù nàng đang làm việc cho Trương Định Nam, trong lòng Phùng Trinh không thể không nghĩ thay cho Lưu nhị cô nương. Nữ nhân thời cổ đại quá khổ, nếu như gặp phải một tra nam, đời này coi như là quá thê thảm.

"Đúng rồi." Tiêu Sơn đột nhiên nghiêm mặt nói: "Mấy ngày này nàng đi xem Lưu cô nương, cũng đừng để nàng ấy ra ngoài cửa đi dạo, miễn phải nghe được tin đồn."

"Tin đồn gì?" Phùng Trinh nghi ngờ hỏi.

"Mấy ngày trước khi nàng đi vắng, tù trưởng của bộ lạc Liên Sơn đã giúp Trương tướng quân liên lạc với hai bộ lạc nhỏ, bọn họ đều chuẩn bị đầu phục tướng quân. Gần đây công chúa Liên Sơn kia lại huấn luyện kỵ binh trong quân doanh, cho nên có vài huynh đệ không hiểu chuyện, liền âm thầm nói lung tung. Mọi người đều không biết tâm ý của tướng quân, cho nên tạm thời chúng ta cũng đừng thêm phiền, tốt xấu đợi hôn sự xong rồi nói."
 
Bình Luận (0)
Comment