Mãi cho đến khi Lưu gia bước vào tòa nhà được an trí đợi gả ở Túc Châu, Tôn Kỳ Vân mới biết Lưu nhị cô nương thế nhưng lại không đến Túc Châu.
Thấy Tôn Kỳ Vân vẫn là bộ dáng không biết gì, Lưu Khiêm hỏi: "Chẳng lẽ không phải chính các người an bài sao? Đi nghênh đón đứa chất nữ kia của ta chính là người bên cạnh phu nhân các người, lại có thư tay của nhị công tử Trương Định Nam các người tự viết."
Tôn Kỳ Vân nghe xong lời này, tự nhiên ý thức được có điều gì đó không ổn, cố gắng đáp qua loa chiếu lệ một phen, rồi đành phải thu xếp cho người Lưu gia trước, sau đó vội vàng trở về phủ tướng quân.
"Tên nghịch tử này!"
Sau khi Trương Tế Thế biết tin, vỗ một quyền lên bàn.
Tôn Kỳ Vân nói: "Theo cách này, kế hoạch trước đó có thể không thực hiện được."
Tôn Kỳ Vân không ngờ nhị công tử vậy mà lại cảnh giác như thế, vốn dĩ ông ta cùng với Trương tướng quân đã lên kế hoạch xong, lợi dụng việc thành thân lần này, giữ nhị công tử ở lại Túc Châu một thời gian, còn Hà Sáo bên kia thì phái người khác đến tiếp quản.
Để nhị công tử ở dưới trướng nghe lệnh, chẳng những không bôi nhọ tài năng của hắn ta, cũng có thể làm đặt dưới quyền của đại tướng quân.
Lại không nghĩ tới nhị công tử vậy mà lại ra một chiêu như vậy.
"Tướng quân, chuyện này không thể để cho Lưu gia biết, bằng không nếu để lộ ra ngoài, sợ rằng sau này sẽ có người ở giữa tướng quân và nhị công tử làm ầm ĩ lên, hiện tại phủ tướng quân cũng không thể gây ra tranh chấp."
Sắc mặt của Trương Tế Thế âm trầm.
Đây là lần đầu tiên ông ta bị chịu mất mát nặng nề như vậy, mà lại còn ở trong tay nhi tử của mình. "Gọi phu nhân lại đây, ta muốn xem thử bà ta đã dạy dỗ nhi tử thế nào."
Tôn Kỳ Vân nói: "Chỉ sợ hiện tại phu nhân cũng không có ở thành Túc Châu, vừa rồi thuộc hạ đã tìm người hỏi qua, mấy ngày trước phu nhân đã đến nhà nhỏ của La gia, vẫn chưa trở về. Nói vậy lúc này hẳn là đã lên đường."
"Tiện phụ!" Trương Tế Thế tức giận nghiến răng: "Thừa Tông thành thân, bà ta không ở trong phủ tướng quân, đây là muốn có bao nhiêu người cười chê đây!"
Tôn Kỳ Vân cũng lắc đầu không nói. Suy nghĩ của phu nhân đại khái ông ta cũng đoán ra được một chút. Trong lòng của đại tướng quân chỉ có Ninh phu nhân, nữ nhân như bà ta chỉ như mây bay, lại không biết, nữ nhân như bà ta cũng là người có tâm. Bị tướng quân làm cho thương tâm, tự nhiên cũng sẽ có suy nghĩ khác đi.
Bây giờ tướng quân năm lần bảy lượt chèn ép nhị công tử, trong lòng phu nhân tự nhiên có bất mãn. Hiện giờ vây cánh của nhị công tử dần dần nổi lên, chỉ sợ phu nhân đã sẵn sàng xé rách mặt rồi.
Hơn nữa nếu ngày thường đại tướng quân quan tâm phu nhân nhiều hơn, cũng sẽ không khiến phu nhân vô thanh vô tức mà rời đi.
Tuy nhiên, Tôn Kỳ Vân cũng đã nhìn được cảm tình giữa Trương Tế Thế và Ninh phu nhân, cho nên lúc này biết không thích hợp để khuyên bảo. Bất quá hiện tại chuyện này, đại tướng quân tạm thời chỉ có thể nén xuống.
Tốt xấu gì thì nhị công tử cũng là nhi tử ruột của đại tướng quân, phụ tử không có cách đêm cách hôm thêm thù, ngày sau nhị công tử cũng sẽ không trở thành kẻ thù của ông ta.
Tôn Kỳ Vân nói: "Tướng quân, lúc này trọng yếu nhất chính là hôn sự của thiếu tướng quân, không thể chậm trễ ngày lành."
Trương Tế Thế nói: "Ngày hoàng đạo đã chọn xong, Tôn tiên sinh, chuyện này vẫn cần ngươi nhọc lòng thêm."
"Kỳ Vân không dám không tuân."
Tin tức phủ tướng quân sẽ tổ chức hôn sự đã truyền đi, hiện tại vị tiểu thư tôn quý kia đã vào cửa thành chỉ chờ thành thân, trong phủ cũng tràn ngập hoan hỉ.
"Đại công tử rốt cuộc đã cưới thiếu phu nhân vào cửa."
"Nghe nói là người kinh thành, là quý nữ cao môn chân chính, cho dù gả vào hoàng cung vẫn còn được."
"Đại công tử của chúng ta thật sự có phúc khí."
"Đúng vậy, nhưng Tiêu di nương không dễ chịu cho lắm. Thiếu phu nhân sắp vào cửa, về sau tất phải lập ra quy củ."
"Ai nói không phải, hiện tại có rất nhiều người đợi chê cười nàng ta đây."
Mấy nha hoàn ở trong phòng bếp ngươi một lời ta một câu nói trộm chuyện bí mật của chủ tử trong phủ.
Phía sau cánh cửa, Tiêu Diệu Diệu lấy khăn tay che mặt, hai mắt đỏ hoe rời khỏi phòng bếp. Tiểu nha hoàn thiếp thân bên cạnh nói: "Tiêu di nương, di nương đừng nghe các nàng ta nói. Thiếu tướng quân đối xử với di nương rất tốt. Ngày thường đều ở trong phòng của di nương ngủ qua đêm đấy ạ."
Tiêu Diệu Diệu cúi đầu nói: "Nhưng ngài ấy sắp cưới thiếu phu nhân rồi." Nghĩ đến sau này sẽ có một nữ nhân danh chính ngôn thuận hơn nàng ta ở bên cạnh thiếu tướng quân, trong lòng nàng ta liền khổ sở không thôi.
Trước kia khi tẩu tử nhắc đến, nàng ta còn không cho là đúng, cảm thấy bản thân mình chỉ cần ở bên cạnh thiếu tướng quân thì cái gì cũng không để bụng. Hóa ra trong lòng nàng ta vẫn để ý.
Nhưng dù vậy, nàng ta vẫn không hối hận khi ở bên cạnh thiếu tướng quân.
Những ngày này là những ngày tuyệt đẹp nhất trong cuộc đời nàng ta. Mặc dù thiếu phu nhân sắp vào cửa, nhưng chỉ cần nàng ta hòa thuận ở chung với thiếu phu nhân là tốt rồi.
Lưu gia ở Túc Châu.
Sau khi nghe lão bà tử báo tin, Lưu Mẫn Thục tức giận xé toạc chiếc khăn.
Nàng ta vậy mà đã quên tiểu nhân vật Tiêu Diệu Diệu này.
Trong giấc mơ, sau khi nàng ta và tiểu thư Cao gia vào Túc Châu, cũng biết đến chuyện Trương Thừa Tông này đã nạp một tiểu thiếp. Lúc ấy nàng ta đã còn chê cười tiểu thư Cao gia kia.
Chẳng qua sau khi Lưu Mẫn Quân vào Trương gia, Trương Thừa Tông cũng rất quan tâm Lưu Mẫn Quân, cho nên nàng ta chỉ một mực chú ý tới Lưu Mẫn Quân, lại quên mất tiểu nhân vật này.
Nhất thời sơ sẩy, giờ đây lại khiến nàng ta bị nháo đến mất mặt như vậy.
Lưu Mẫn Quân không có ở đây, hiện giờ chỉ có một mình nàng ta gả vào Trương phủ. Cứ như vậy mọi người đều sẽ chú ý tới nàng ta, đều sẽ chê cười nàng ta. Còn chưa vào cửa đã có tiểu thiếp, ngày sau truyền tới kinh thành, sẽ có bao nhiêu người chê cười nàng ta, một quý nữ cao môn nổi danh chốn kinh thành.
"Thật là một tiện nhân không biết xấu hổ." Lưu Mẫn Thục nghiến răng nghiến lợi mắng.
Lão bà tử nói: "Đại cô nương không cần tức giận, bất quá chỉ là một thiếp thất thôi. Lão nô nghe nói phu nhân của đại tướng quân không có đối phó gì với nàng ta, ngày thường ngay cả mặt còn không muốn nhìn. Về sau nếu đại cô nương không thích nàng ta, sẽ có rất nhiều biện pháp để tra tấn nàng ta. Xem ra đại công tử kia cũng sẽ không vì một thiếp thất mà làm mất mặt đại cô nương đâu."
Tuy là lời nói như thế, nhưng Lưu Mẫn Thục vẫn rất tức giận. Đầu tiên là Lưu Mẫn Quân đến Hà Sáo, bây giờ lại có một Tiêu Diệu Diệu khác khiến nàng ta chán ghét. Đời này của Lưu Mẫn Thục còn chưa bao giờ thấy tức giận như vậy.
Thấy Lưu Mẫn Thục vẫn là bộ dáng không buông tha, lão bà tử khuyên nhủ: "Đại cô nương, việc nhỏ không nhịn được sẽ làm loạn việc lớn. Ngẫm lại những gì phu nhân đã dạy cho ngài, ngày thường không nên để cho người khác bắt được sai lầm."
Lưu Mẫn Thục nói: "Ta đã biết."
Ánh mắt nàng ta hơi lóe lên: "Ngươi đi kiếm chút điệu dược tới, nghĩ biện pháp đem đến cho tiện nhân kia uống đi."
Tốt xấu gì lão bà tử cũng từ đại trạch bước ra, nghe xong lời này, tự nhiên biết được ý tứ gì. "Lão nô hiểu rõ, sẽ để người an bài."
Trước khi đại cô nương sinh con, nữ nhân khác đương nhiên cũng không được sinh con.