Tiểu Kiều Thê Nhà Quân ( Dịch Full )

Chương 102

Chương 102
Chương 102
Sau khi xe ngựa lên đường, Phùng Trinh mới biết được, vị nhị cô nương này đã mang đến cho Trương Định Nam báu vật vô giá thế nào.

Đương nhiên không cần nói đến của hồi môn, những thứ này ngày sau cũng chỉ sẽ thuộc về nhị cô nương, ngay cả Trương Định Nam cũng không có mặt mũi đi đòi bạc của phu nhân mình để dùng. Cho nên mặc dù là mười dặm hồng trang, bất quá chỉ là làm đẹp mắt mà thôi.

Nhưng mà Phùng Trinh cảm thấy, hai vị tiên sinh kia ngồi ở trong xe ngựa cũng đã để ý đến mười dặm hồng trang hồi môn của Lưu Mẫn Thục.

"Hai vị tiên sinh kia đều là khách khanh trong thư viện, ngày thường cũng từng dạy dỗ qua học trò thế gia, có thể nói là người có kiến thức rộng rãi." Lưu Mẫn Quân ngồi ở trong xe ngựa giới thiệu với Phùng Trinh.

Sau khi lên đường, Lưu Mẫn Quân rất tự giác tiếp xúc với Phùng Trinh, cũng hoàn toàn không bởi vì thân phận giữa hai người có khác biệt mà coi thường Phùng Trinh.

Hơn nữa trong lòng nàng ta cũng không hồ đồ. Người có thể theo Trương phu nhân đến kinh thành, còn được đi theo khắp nơi. Hiện tại lại được Trương Định Nam ủy thác trọng trách, nàng ta cũng nhìn ra vị trí của Phùng Trinh đối với bà bà và trượng phu tương lai của mình.

Người này hẳn phải là tâm phúc, cũng là người vô cùng có tài cán.

Một người như vậy, Lưu Mẫn Quân tự nhiên bội phục, cũng rất thích được kết giao.

Hai người các nàng ở một bên chơi cờ, một bên thì tán gẫu. Phùng Trinh cũng thông qua tin tức của Lưu Mẫn Quân biết được, hóa ra đa số bên trong hồi môn này đều sách, ngoài ra còn có rất nhiều giấy và bút mực.

Sau khi Phùng Trinh nghe xong, thầm cảm thấy vị Lưu nhị cô nương này quả là thanh khiết sắc sảo, rất có tầm nhìn xa.

Hiện tại thuộc hạ của Trương Định Nam thiếu người như thế nào? Đó chính là người đọc sách a, hơn nữa là người đọc sách có thể chân chính làm được việc. Có được số sách này, lại có được người tài hoa, ngày sau tự nhiên có thể dạy dỗ ra một đám người có văn hóa có thể làm được việc.

Những người này sau này sẽ được xuất đầu lộ diện, trong lòng cảm tạ nhất chính là ai? Còn không phải là vị Lưu nhị cô nương này sao.

Aiz, thông minh. Thật sự là thông minh. Nếu không phải nhìn thấy cách làm này của Lưu nhị cô nương, nàng hoàn toàn không thể nghĩ tới có thể làm cách này.

Ngay cả Trương phu nhân cũng có thể không nghĩ làm như thế.

Biết trượng phu của Phùng Trinh là Tiêu Sơn, hắn lại là giáo úy dưới trướng của Trương Định Nam, Lưu Mẫn Quân cũng cười nói: "Như vậy, ngày sau chúng ta sẽ có nhiều cơ hội ở chung hơn. Tuy rằng chúng ta tiếp xúc không được bao lâu, nhưng ta lại cảm thấy chúng ta rất hợp ý. Ngươi đều rất quen thuộc với Hà Sáo và Túc Châu, ngày sau không thiếu được cũng muốn nhờ ngươi chỉ điểm nhiều hơn."

"Nhị cô nương thật đúng là khách khí, đây mới là chuyện Phùng Trinh phải làm. Trương tướng quân cùng với tướng quân phu nhân có ân với phu thê của chúng ta, ngày sau nhị cô nương cũng là người một nhà với Trương tướng quân, Phùng Trinh đương nhiên sẽ tận tâm tận lực cống hiến sức lực."

Lưu Mẫn Quân khẽ mỉm cười nói: "Nếu như ngươi lại khách khí với ta như vậy, thật ra lại khiến Mẫn Quân cảm thấy không chỗ dung thân. Ta mới đến đây, cũng không hiểu rõ quy củ của thành trấn bên này, thiệt tình thật lòng muốn ngươi chỉ giáo cho. Ngươi cứ khách khí như vậy, ngày sau ta sao lại không biết xấu hổ mà đi mở miệng. Như vậy đi, sau này khi ở riêng, ngươi cũng không cần gọi ta là nhị cô nương, chỉ cần gọi ta một tiếng Mẫn Quân là được."

"Không được."

Tuy Phùng Trinh biết nhị cô nương này là người dễ gần, nhưng trong lòng cũng có một cán cân. Đây không phải là thế kỷ 21 nữa, nơi này là Đại Đường, một vương triều phong kiến. Thật muốn đắc ý vênh váo xưng huynh gọi đệ với người ta, chỉ sợ ngày lành cũng sắp kết thúc.

Nàng cười nói: "Ta chỉ hy vọng nhị cô nương sớm thành thân với tướng quân, để ta có thể gọi một tiếng phu nhân."

Lời nói này khiến cho Lưu Mẫn Quân đỏ mặt tai hồng, không biết nên nói tiếp như thế nào.

Thấy Lưu Mẫn Quân dễ dàng đỏ mặt như vậy, Phùng Trinh lại cố ý nói một ít chuyện trong quân, càng cố ý vô tình nhắc đến tư thế oai hùng của Trương Định Nam trên chiến trường.

"Mọi người đều nói về thiếu tướng quân như thế nào, kỳ thật tướng quân của chúng ta mới oai dũng bất phàm. Tiêu Sơn nhà ta mỗi khi nói về tướng quân, đó chính là khen không ngớt lời."

Mặc dù Lưu Mẫn Quân đỏ bừng mặt, nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh, hiển nhiên là rất có hứng thú để nghe.

Thiếu nữ nào không hoài xuân. Hiện giờ đã định ra vị hôn phu, lập tức lại sắp thành thân, tự nhiên cũng có vài phần nghĩ đến. Hơn nữa thấy những người xung quanh Trương Định Nam không giống người thường, trong lòng nàng ta cũng không khỏi cảm thấy vị hôn phu của mình nhất định cũng là một người bất phàm.

Nhìn thấy sau khi Lưu Mẫn Quân nghe được chuyện về Trương Định Nam thì lộ vẻ mặt thích thú, Phùng Trinh cũng ngầm cao hứng. Trong lòng thầm nghĩ, Trương tướng quân, ta chỉ có thể giúp ngài đến đây thôi. Muốn gia hòa vạn sự hưng, chính ngài tự đem những chuyện thượng vàng hạ cám kia xử lý sạch sẽ hết đi.

Trạm dịch vẫn còn cách Hà Sáo khá xa, xe ngựa không ngừng tiến về Hà Sáo, lại càng ngày càng xa thành Túc Châu.

Hai ngày sau, đội ngũ đưa gả Lưu gia cuối cùng cũng đến thành Túc Châu.

Bởi vì để cho hai công tử của tướng quân thành thân, lại là kết thân với danh môn tại kinh thành, cho nên cửa thành Túc Châu vẫn luôn mở rộng, bên trong thành giăng đèn kết hoa, dân chúng đều vui mừng dào dạt đứng ở hai bên đường phố hoan nghênh.

Ngay từ khi đoàn xe tiến vào thành Túc Châu, tiếng hò reo vang lên không ngớt.

Tôn Kỳ Vân mặc một thân nho bào đứng ở cửa thành, dẫn đầu các quan văn và các võ tướng nghênh đón đoàn xe của Lưu gia.

Lưu Khiêm nhìn thấy người nghênh đón, tự nhiên từ trong xe ngựa bước ra.

Tôn Kỳ Vân bước tới: "Gặp qua Lưu công, Tư Mã phủ tướng quân Tôn Kỳ Vân, phụng mệnh đến nghênh đón Lưu công và chư vị vào thành. Đại tướng quân đã ở trong phủ chuẩn bị tiệc rượu ngon, nghênh đón chư vị khách quý."

Nguyên nhân bởi vì chất nữ đã đến Hà Sáo, trong lòng Lưu Khiêm có chút không vui, lúc này lại miễn cưỡng cười nói: "Làm phiền Tôn tiên sinh."

Một tia âm trầm chợt lóe lên trong mắt Tôn Kỳ Vân, lập tức mặt đầy tươi cười nghênh đón người vào trong thành.
 
Bình Luận (0)
Comment