Lúc này, Lưu Mẫn Quân đã đưa ra yêu cầu tự mình đến Hà Sáo với tam thúc Lưu Khiêm.
Lưu Khiêm nghe thấy vậy, tự nhiên rất tức giận: "Cháu chính là cô nương của Lưu gia chúng ta, hôn nhân đại sự há có phải là trò đùa."
"Thúc phụ đại nhân, thẩm thẩm đã từng dạy chất nữ, xuất giá tòng phu. Hiện giờ nếu nhị công tử vì bảo vệ quốc gia, phải đóng giữ thành trì, không thể rời đi. Vì sao cháu lại có thể để cho ngài ấy hy sinh đại tiết mà thành toàn tiểu tiết này của cháu."
"Ta cũng không tin, không có hắn, man di liền đánh tới được." Lưu Khiêm tức giận hầm hừ nói.
Lưu Mẫn Quân quỳ trên mặt đất nói: "Thúc phụ, quân quốc đại sự, đều không phải trò đùa. Cháu tin tưởng ngài ấy cũng không dám dùng những lời này làm lý do thoái thác. Dù sao đến lúc đó tướng quân phu nhân cũng sẽ tới, ở Túc Châu hay Hà Sáo cũng không có gì khác biệt."
"Tam môi lục sính đã qua, việc hôn nhân này, cũng không phải là bôi nhọ thanh danh Lưu gia."
"Nhưng là ủy khuất cho cháu a, đứa chất nữ ngốc này." Lưu Khiêm khó khăn thở dài một hơi.
"Mẫn Quân không cảm thấy ủy khuất. Chỉ cần đối với Lưu gia và Trương gia đều tốt, những mặt khác Mẫn Quân đều không để ý."
Thấy nàng ta bướng bỉnh như vậy, Lưu Khiêm cảm thấy khó xử không thôi. Việc này nếu như người khác yêu cầu, ông ta chắc chắn sẽ không đồng ý. Nhưng đứa chất nữ này tử nhỏ đã chịu nhiều khổ cực, bây giờ lại quỳ trước mặt ông ta cầu xin lòng thương xót, ông ta không khỏi có chút không đành lòng. "Aiz, để ta suy nghĩ một chút đi."
Phân phó Lưu Mẫn Quân trước đi dùng bữa sáng, Lưu Khiêm lại gọi Tống Huyền và Cung Nam Tinh để giải thích tình hình với bọn họ.
Sau khi hai người bọn họ nghe xong, trong mắt liền hiện lên thần sắc phức tạp.
Lưu Khiêm nói: "Nhị vị tiên sinh đều là người hiểu biết, hiện tại thật ra cũng giúp đỡ đưa ra một chủ ý cho ta. Tam môi lục sính đều đã xong, ở đâu làm chủ hôn thật cũng không quan trọng như vậy, bất quá trong lòng ta thật sự cảm thấy ủy khuất cho chất nữ trong nhà."
Gả vào Trương gia, lại không thể tổ chức hôn lễ ở phủ đại tướng quân Trương gia, dù sao cũng có chút chẳng ra gì cả, ngày sau khi người khác nói tới, cũng không biết lại nói những lời khó nghe gì.
Cung Nam Tinh lại cười nói: "Lưu công quá nhiều lo lắng, ta nghe nói người ở bắc địa này phần lớn đều hào sảng không câu nệ tiểu tiết. Rất nhiều tập tục không giống với kinh đô của chúng ta. Mặc dù không thành thân ở Túc Châu, cũng không ảnh hưởng gì đến nhị cô nương. Với lại nói một câu khó nghe, ngày sau người làm bạn với cô nương nhất sinh nhất thế, chính là vị nhị công tử này a."
Có nghĩa là, cho dù ông ta có suy nghĩ cho chất nữ, cũng không thể ở bên cạnh nàng ta cả đời. Đến lúc đó còn không phải xem ý tứ của nhị công tử này sao. Hiện tại liền đắc tội vị điệt tế này, chất nữ của ông ta sau này sẽ có được ngày lành chăng.
Lưu Khiêm nghe xogn quả nhiên vẻ mặt đủ mọi màu sắc.
Tống Huyền cũng cười lắc đầu: "Lời nói này của Cung tiên sinh quả tháo lý bất tháo*. Hơn nữa đã có vị tướng quân phu nhân kia làm chủ, cũng là mệnh lệnh của phụ mẫu, cô nương đến đó tự nhiên cũng sẽ không chịu ủy khuất gì. Ngày sau người Trương gia lại có thể nhớ đến sự hy sinh hôm nay của cô nương hơn, tự nhiên sẽ càng thêm yêu thích cô nương."
*tháo lý bất tháo: Nói cẩu thả, nói ẩu nhưng có lý.
Nghe hai người đều ủng hộ Lưu Mẫn Quân đi Hà Sáo, trong lòng Lưu Khiêm bất giác bắt đầu nghiêng về bên này. Ông ta chỉ có thể nói: "Đã như vậy, hôm nay hai vị tiên sinh liền đi theo Mẫn Quân đến Hà Sáo đi, nhị vị cũng có thể coi như là trưởng bối của nàng ấy, tên tiểu tử Trương gia kia cũng chớ đừng nghĩ khinh thường cô nương Lưu gia chúng ta."
"Tuân lệnh Lưu công phân phó." Hai người đều cúi đầu đáp lễ.
Dù sao Phùng Trinh cũng là nữ nhân, Lưu Khiêm cũng khinh thường nói gì đó với nữ tắc nhân gia, cũng không muốn gặp nàng. Liền trực tiếp phân phó xuống, phân chia hồi môn của Lưu Mẫn Quân, bọn họ liền tách ra ở đây.
Vì biến cố bất thình lình này, trong lòng Lưu Khiêm luôn cảm thấy không vui. Ông ta cũng oán trách Trương Tế Thế bên kia, cảm thấy sự an bài của ông ta có chút không thỏa đáng.
Lúc này, ông ta tự nhiên không biết, việc này là một cuộc đọ sức giữa phụ tử Trương gia. Trương Tế Thế chịu oan ức ở sau lưng, thật sự có chút chịu thiệt.
Lưu Mẫn Thục ở trong phòng nghe được động tĩnh này, âm thầm nhíu mày. Chuyện này sao lại khác với cảnh ở trong giấc mơ.
Trong giấc mơ, khi khi nàng ta và Trương Định Nam thành thân, Trương Định Nam cũng không trở lại thành Túc Châu. Cũng từng phái người tới đón nàng ta đến Hà Sáo, lúc đó nàng ta cảm thấy rất phẫn nộ, càng cảm thấy bị mất thể diện trước mặt tiểu thư Cao gia, cho nên đã đuổi người đi.
Cho nên lần này nàng ta chờ đợi để xem trò cười của Lưu Mẫn Quân. Nhưng lại không nghĩ Lưu Mẫn Quân vậy mà đi theo người ta đến Hà Sáo. Thật đúng là hồ ly tinh.
Lưu Mẫn Thục tức giận đập vỡ tách trà trên bàn.
Mặc dù trong lòng nàng có rất nhiều bất mãn với Trương Định Nam, nhưng hiện tại ý thức được Lưu Mẫn Quân sắp gả cho Trương Định Nam, trở thành thê tử của Trương Định Nam, còn thấy Lưu Mẫn Quân ân cần với Trương Định Nam như thế, nàng ta càng cảm thấy tràn đầy ghen tị. Rốt cuộc, trong giấc mơ, Trương Định Nam là trượng phu của nàng ta.
Trong lòng nàng ta bất mãn, không muốn để Lưu Mẫn Quân cảm thấy thoải mái, liền cầm góc váy trực tiếp đi sang bên cạnh tìm Lưu Mẫn Quân.
Lưu Mẫn Quân đang trang điểm, chuẩn bị đi đến Hà Sáo, nhìn thấy Lưu Mẫn Thục xông vào, bình tĩnh nói: "Trưởng tỷ đến rồi."
Lưu Mẫn Thục nheo mắt nhìn nàng ta, đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Mẫn Quân, nghe nói muội sắp đi Hà Sáo, nhưng thật là đáng tiếc. Vốn còn tưởng chúng ta sẽ cùng nhau thành thân."
Thấy Lưu Mẫn Quân không nói chuyện, nàng ta cố ý nói: "Bất quá người làm trưởng tỷ này cũng cảm thấy ủy khuất cho muội, nhị công tử kia thế nhưng lại còn không có thời gian trở về thành thân với muội, có thể thấy được là không đem hôn sự này để trong lòng. Muội gặp phải chuyện này, ngày sau cũng không biết sẽ bị người khác nói những lời đàm tiếu gì nữa."
Nàng ta nói xong thì tự mình thấy vui vẻ, nhưng bộ dáng của Lưu Mẫn Quân dường như không nghe vào. Thấy nàng ta nói xong rồi, Lưu Mẫn Quân nói: "Đa tạ trưởng tỷ quan tâm."
Lưu Mẫn Thục đột nhiên cảm thấy dường như là đánh một quyền vào bông, một hơi cũng không thở ra được.
"Hừ, ta thật ra cũng muốn xem, ngày sau muội còn có thể tự tin như vậy được hay không." Nói xong hung hăng xoay người rời đi.
Sắc mặt của Lưu Mẫn Quân vần bình tĩnh phân phó Linh Đang: "Mau thu thập đi, đừng chậm trễ thời gian."
Linh Đang âm thầm thở dài, cũng cảm thấy ủy khuất thay cho cô nương nhà mình. Nhưng không có cách nào, dù sao đây cũng là sự sắp xếp của cô gia.
Lúc này Phùng Trinh đang xem của hồi môn của Lưu Mẫn Quân.
Những chiếc xe ngựa trước đây chở của hồi môn đang nằm lẫn lộn với nhau, không thể nhìn thấy gì. Sau khi tách ra, mới biết được Lưu gia đối với hai vị cô nương này quả thật không giống nhau.
Nhìn một bên là tư thái mười dặm hồng trang, nhìn lại một bên chỉ là bảy tám cỗ xe ngựa.
Nàng ngay lập tức cảm thấy, nhị cô nương này và Trương Định Nam quả là trời sinh một đôi a. Nhìn một cái, đều là lão nhị ở trong nhà, còn phải gặp nhiều điều ảm đạm như thế.