Nghe được lời này, Lưu Mẫn Quân lập tức từ trên giường ngồi dậy, vẻ mệt mỏi trên mặt dần dần biến mất. "Phái người nào đến?"
"Hẳn là gia quyến thuộc hạ của nhị công tử, là một vị phu nhân trẻ tuổi."
"Nếu đã là nữ quyến, nhưng thật ra không cần tị hiềm gì." Lưu Mẫn Quân lập tức khoác áo vào, phân phó nói: "Ngươi đi gọi nàng ấy lên đây, nhỏ giọng một chút, đừng quấy rầy những người khác đang nghỉ ngơi."
Linh Đang kinh ngạc nói: "Cô nương đã mệt mỏi cả ngày, như thế nào lại muốn gặp nàng ta vào lúc này."
"Ta không có việc gì, cũng không thể để người ta chờ đợi vô ích, đợi nàng ấy lên đây nói xong, ta lại đi nghỉ ngơi."
Linh Đang không có cách nào, lúc này mới nhẹ nhàng đi ra ngoài gọi Phùng Trinh.
Phùng Trinh không ngờ được vị Lưu nhị cô nương này vẫn còn chưa ngủ, lại còn có thể ân cần như thế, đã khuya mà còn muốn gặp nàng.
Có thể gặp được Lưu Mẫn Quân sớm hơn, Phùng Trinh tự nhiên rất vui, dẫn Tô Tinh đi theo lên lầu.
Trước khi vào cửa, Linh Đang nhỏ giọng nói: "Cô nương nhà ta đã bôn ba cả một ngày, vẫn còn chưa nghỉ ngơi tốt, còn mong phu nhân nói ngắn gọn, để cho cô nương ngủ được một giấc thật ngon."
Phùng Trinh cười nói: "Đa tạ Linh Đang cô nương, ta tự nhiên sẽ nói ngắn gọn." Lại đưa mắt ra hiệu cho Tô Tinh. Tô Tinh bước tới lôi kéo tay của Linh Đang, một chiếc vòng tay nhỏ bằng bạc được đặt vào trong tay của Linh Dang.
Linh đang đang do dự một chút, sau chỉ có thể cười cười, giúp hai người đẩy cửa ra.
Sau khi vào phòng, Lưu Mẫn Quân đã thu thập qua loa chỉnh tề, đang ngồi ở bên cạnh bàn chờ đợi. Khi Phùng Trinh bước vào, đầu tiên là hành lễ.
Lưu Mẫn Quân liếc mắt một cái liền nhận ra nàng: "Thì ra là ngươi."
Phùng Trinh mỉm cười và nói: "Trí nhớ của cô nương thật tốt."
Lưu Mẫn Quân không ngờ người tới lại là Phùng Trinh, càng cảm thấy thả lỏng vài phần, cười nói: "Mau ngồi xuống đi." Lại phân phó cho Linh Đang đưa trà.
"Không cần phải làm phiền, ta ở dưới lầu đã uống trà qua, hiện giờ đêm khuya đến quấy rầy cô nương, là nhận được sự ủy thác của người ta."
Trên mặt Phùng Trinh mang theo vài phần trịnh trọng, tâm tư của Lưu Mẫn Quân thông tuệ, vừa nghe liền biết nhất định là có chuyện quan trọng.
Nàng ta nhìn về phía Linh Đang: "Ngươi mang theo vị này ra ngoài uống trà một chút, nghỉ tạm trong chốc lát, nơi này không cần hầu hạ."
Linh Đang tự nhiên nhận lệnh, mang Tô Tinh ra ngoài canh giữ.
Chờ hai người đi ra ngoài, cửa cũng đóng cửa, Lưu Mẫn Quân mới nói: "Không biết phu nhân muốn nói về chuyện gì?"
Phùng Trinh nói: "Cô nương nhưng đừng gọi ta là phu nhân, thật không dám nhận. Bất quá ngày thường nhị công tử cũng kêu ta một tiếng đệ muội. Nếu như là cô nương không chê, kêu ta một tiếng Phùng Trinh là được."
Nhị cô nương nghe vậy thì gật gật đầu: "Phùng Trinh, lúc này ngươi tới đây, chính là nhận được phó thác của tướng quân phu nhân sao?"
Lần cuối cùng nàng ta nhìn thấy Phùng Trinh là đi cùng với Trương phu nhân, đương nhiên nhận định Phùng Trinh là tâm phúc của Trương phu nhân.
Phùng Trinh lắc đầu: "Người phó thác chính là nhị công tử."
Khi Lưu Mẫn Quân nghe vậy, sắc mặt lập tức phiếm hồng, hơi cúi đầu xuống.
Phùng Trinh cũng biết được nữ nhân ở thời đại này đều tương đối bảo thủ, trước khi thành thân không thể hỏi thăm chuyện của hôn phu tương lai, tự nhiên cũng hiểu được tâm tình lúc này của Lưu cô nương. Bất quá lúc này cũng là tình huống đặc thù, chỉ có thể xử lý đặc thù, liền nói: "Đoàn xe đưa gả ngày mai phải đi đến thành Túc Châu, theo ý của đại tướng quân, hôn sự phải tổ chức trong phủ đại tướng quân ở thành Túc Châu, nhưng Lưu cô nương có biết được, tướng quân của chúng ta không ở Túc Châu, mà là ở Hà Sáo."
Lưu Mẫn Quân thật sự không biết chuyện này, có chút kinh ngạc nhìn Phùng Trinh. Lại nghe Phùng Trinh nói: "Nội tình trong đó ta không tiện nói nhiều, ngày sau nhị công tử tự nhiên sẽ nói cho cô nương biết. Bất quá hiện giờ thật ra sợ sẽ thiệt thòi cho cô nương, ý tứ của nhị công tử chính là, hy vọng ngày mai cô nương theo ta đến Hà Sáo, tổ chức hôn sự tại Hà Sáo. Đến khi đó tướng quân phu nhân sẽ đến làm chủ hôn cho cô nương và công tử."
"Cái này.."
Lưu Mẫn Quân không nghĩ tới đột ngột lại có an bài như vậy, tức khắc có chút hoảng hốt thất thố. "Tại sao lại an bài thế này?"
Phùng Trinh lấy từ trong tay áo ra một phong thư đưa tới. Đúng là bút tích của Trương Định Nam.
Lưu Mẫn Quân khẩn trương nhận lấy, nhìn thấy được chữ viết ở trên, sắc mặt lại đỏ thêm vài phần. Nàng ta run rẩy mở phong thư, lấy giấy viết thư ở bên trong ta, mặt đỏ tim đập đọc thư.
Phùng Trinh không biết trên đó viết những gì, nhưng thấy sau khi Lưu Mẫn Quân đọc xong thì có bộ dáng sâu xa, liền biết đã có đường ra. "Cô nương, nhị công tử biết sẽ thiệt thòi cho cô nương, chỉ là thân bất do kỷ, còn mong cô nương thứ lỗi."
Lưu Mẫn Quân đem giấy viết thư đặt trên ngọn đèn dầu đốt đi, nhìn thấy giấy viết thư biến thành tro tàn, sau đó thở dài nói: "Đã là tình thế bức bách, Mẫn Quân cũng không phải người không hiểu lý, ngày mai tự nhiên sẽ bẩm báo tình huống với thúc phụ, theo các người đi đến Hà Sáo.
Phùng Trinh vui mừng khôn xiết, đứng dậy bái tạ:" Đa tạ cô nương bao dung, cô nương có lòng dạ như thế, khiến cho Phùng Trinh kính nể."
Những lời này thật sự xuất phát từ trong tâm. Ngay cả trong thời hiện đại, có bao nhiêu người nguyện ý thỏa hiệp trên vấn đề kết hôn. Huống chi chuyện hiện tại nhị cô nương làm, trong mắt của người khác, còn bị nói là có vài phần không tự trọng. Lại nghĩ tới hiện giờ ở Hà sáo còn có một Liên Sơn Y Lan phiền phức như vậy, trong lòng chỉ mong Trương Định Nam đừng hồ đồ, phải đối xử thật tốt với vị cô nương tốt bụng trước mặt này.
Hiện tại sự tình đã giải quyết xong, Phùng Trinh tự nhiên không cần thức cả đêm, lập tức cùng Tô Tinh tìm một gian phòng nghỉ ngơi.
Trước rạng sáng ngày hôm sau, Phùng Trinh đã dậy sớm, rửa mặt chải đầu một phen, vội vã đi tìm người Lưu gia.