Tiểu Kiều Thê Nhà Quân ( Dịch Full )

Chương 99

Chương 99
Chương 99
Chờ hắn ta rời đi, Cung Nam Tinh nói: "Tống lão nhưng có suy nghĩ gì không?"

Tống Huyền nói: "Thật ra ta có nghe nói, quân Hà Sáo này tựa hồ là vị mà nhị cô nương đã đính hôn."

Cung Nam Tinh gật đầu: "Chính xác."

"Cái này nằm ngoài dự liệu của lão phu, trước kia ta chỉ nghe nói vị đại công tử phu tướng quân kia có tiếng tăm lừng lẫy, ngược lại chưa từng nghe nói qua đến vị nhị công tử này. Vốn tưởng rằng hắn là một người không có gì nổi bật, song chỉ có điều tựa hồ không giống như những lời đồn đại." Tống Huyền vuốt râu nói.

Cung Nam Tinh nói: "Tống lão nhưng lại nói sai rồi, ngay cả tiếng tăm về nhị công tử này cũng chưa từng có."

Bọn họ cách xa thành trì biên cảnh, tin tức đưa tới đều từ trong thành Túc Châu truyền đi. Nghe nhiều nhất, cũng chính là đại công tử anh dũng giết địch như thế nào, đại tướng quân Trương Tế Thế đã nuôi dạy kỳ lân nhi* này như thế nào.

*kỳ lân nhi: Dùng để chỉ một đứa trẻ kỳ lạ. Ở Trung Quốc cổ đại, người ta thường ca ngợi con cái của người khác bằng những lời ca ngợi kỳ lân nhi, lân nhi..

Trước đó khi nghe nói nhị cô nương được định cho nhị công tử của phủ tướng quân, mà không phải là vị kỳ lân nhi trong truyền thuyết kia, hai người bọn họ còn có chút thất vọng. Xét cho cùng, thế cục trong triều đã vô cùng rõ ràng, chỉ cần đợi đến khi lớp giấy cửa sổ đó bị xuyên thủng, thiên hạ tất nhiên đại loạn.

Những người đọc sách như bọn họ tự nhiên cũng muốn đi tìm minh chủ để nương nhờ vào, tìm một nơi an thân trong thời loạn thế sắp đến.

Theo tin tức thu được trước đó, Trương Tế Thế là người có khả năng từ trong thời loạn thế giết ra tới. Làm trưởng tử của Trương gia, tự nhiên cũng có khả năng là người cười đến cuối cùng.

Tuy nhiên, có lẽ vị nhị công tử kia cũng hoàn toàn không vô dụng như bọn họ nghĩ. Một khi đã như vậy, nhưng bọn họ thật ra cũng muốn nhìn xem, có đáng để cho bọn họ tậm tâm phò trợ hay không.

Lúc này đã gần khuya, hai người ăn uống no say, cũng không lưu lại ở trong sảnh nữa. Ngay khi bọn họ chuẩn bị cùng nhau lên lầu, lại nghe từng đợt đập cửa từ bên ngoài truyền đến.

Dịch thừa bị đánh thức, khoác áo vào phân phó người đi mở cửa.

"Xin hỏi, có đội ngũ đưa gả của Lưu gia từ kinh thành đến chỗ này ngủ lại hay không?" Bên ngoài truyền đến một câu hỏi. Cung Nam Tinh và Tống Huyền nghe được đều nghi hoặc nhìn ra bên ngoài. Lúc này là ai tới cửa tìm?

Hai người đều đang phỏng đoán, Phùng Trinh khoác áo choàng đã bước đến.

Mấy ngày nay nàng đi xe ngựa không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng đến trạm dịch gần với thành Túc Châu nhất.

Cũng may dọc đường nàng đã hỏi thăm, đội ngũ đưa gả chưa đến Túc Châu, cho nên nàng đoán chừng hẳn có thể ở đây để chờ người của Lưu gia. Điều khiến nàng kinh hỉ đó là, vừa mới tới được chỗ này, liền thấy được đoàn xe ở bên ngoài thoạt nhìn là của Lưu gia.

Sau khi nghe được dịch thừa đáp phải, Phùng Trinh càng vui mừng không thôi, trực tiếp đi nhanh vào trong.

Sau khi bước vào đại sảnh lầu một của trạm dịch, liền nhìn thấy có hai vị tiên sinh đứng ở cầu thang.

Dịch thừa ở phía sau đi theo vào nói: "Hai vị tiên sinh này chính là người Lưu gia đi theo đưa gả."

Bởi vì thứ mà Phùng Trinh trưng ra là lệnh bài của thương đội Tứ Hải, cho nên dịch thừa này cũng cho vài phần thể diện, còn nhiệt tình hỗ trợ giải thích tình hình.

Phùng Trinh nghe vậy thì nhìn về phía Tống Huyền và Cung Nam Tinh: "Gặp qua hai vị tiên sinh, trượng phu của ta là người dưới trướng của tướng quân Trương Định Nam, vì vậy đặc biệt đến bái kiến chủ mẫu tương lai."

Cung Nam Tinh và Tống Huyền nghe Phùng Trinh nói là người của Trương Định Nam, lại nhìn thấy phong thái và hành sự không giống người thường của Phùng Trinh, càng cảm thấy Trương Định Nam không phải tầm thường.

Cung Nam Tinh nói: "Không còn sớm nữa, chỉ sợ nhị cô nương đã nghỉ ngơi."

Phùng Trinh nói: "Không dám quấy rầy cô nương nghỉ ngơi, chỉ mong sáng sớm ngày mai hai vị có thể châm chước một chút, để cho ta gặp được cô nương."

Cung Nam Tinh liếc nhìn Tống Huyền, Tống Huyền lại vuốt râu không nói gì. Hai người nhìn thấy Phùng Trinh có vài phần nôn nóng, trong lòng cũng không đoán được đây là chuyện gì. Bất quá dù sao cũng là người của Trương Định Nam, đành phải cho chút mặt mũi: "Một khi đã như vây, ngày mai tự nhiên sẽ bẩm báo với Lưu công."

Phùng Trinh ngay lập tức nói lời cảm tạ. "Phùng Trinh ở tại đây đa tạ hai vị tiên sinh."

Chờ khi hai người lên lầu, Phùng Trinh không dám ngủ nữa, vì vậy ở lầu một ngồi nghỉ chân. Tô Tinh kêu phòng bếp bưng đồ ăn tới: "Phu nhân, để nô tỳ trông coi cho, ngài đi nghỉ ngơi đi."

Phùng Trinh xua tay: "Không thể công khuy vô hội*. Vài canh giờ nữa trời sẽ sáng, ta đợi ở đây cũng vậy."

*công khuy vô hội: Là ẩn dụ cho việc chỉ làm đến điểm cuối cùng mà không hoàn thành, kết quả là lãng phí công sức.

Nàng thật sự lo lắng mình nhất thời sơ sẩy sẽ bỏ lỡ, cô phụ sự phó thác của Trương Định Nam.

Hơn nữa nàng cũng muốn để cho Lưu cô nương kia nhìn được sự chân thành của nàng.

Tô Tinh thấy khuyên mãi không được, chỉ có thể canh giữ ở một bên, lại để những người khác chuẩn bị thảm lông đến.

Ở trên lầu, Linh Đang nghe được động tĩnh xong, lập tức trở về phòng, Lưu Mẫn Quân nghe thấy tiếng đóng cửa, híp mắt ngồi dậy: "Trời đã sáng rồi à?"

Linh Đang không ngờ được là mình lại quấy rầy đến cô nương, vội vàng nói: "Không có, là nô tỳ vừa mới đi ra ngoài."

Lúc nàng ta ra cửa, tam phu nhân đã dặn dò qua nàng ta, trên đường bất cứ lúc nào cũng phải đề cao cảnh giác, mấy ngày nay nàng ta gác đêm cũng không dám ngủ say. Cho dù buồn ngủ, cũng sẽ đợi đến nửa đêm gần sáng mới ngủ, cho nên vừa rồi mới nghe được động tĩnh ở dưới lầu. Lo lắng có chuyện gì đó, nàng ta mới trộm đi đến hành lang bên kia nghe lén.

Thấy Lưu Mẫn Quân đã ngồi dậy, nàng ta chần chừ không biết có nên nói với cô nương nhà mình hay không.

Thấy nàng ta muốn nói lại thôi, Lưu Mẫn Quân nghi hoặc hỏi: "Nhưng là có chuyện gì sao?"

Linh Đang nói: "Trạm dịch vừa có người mới tới, nô tỳ đã đi nghe ngóng, phát hiện người đến là do nhị công tử Trương gia phái tới, nói là tới bái kiến cô nương. Hiện giờ còn đang chờ ở dưới lầu."
 
Bình Luận (0)
Comment