Tiểu Kiều Thê Nhà Quân ( Dịch Full )

Chương 111

Chương 111
Chương 111
Bên ngoài, sau khi nghe được tin này, sắc mặt Y Mã kinh hoảng liền bỏ chạy. Khi trở lại nơi các tộc nhân khác sinh sống, ông ta thấy một đám tộc nhân bao gồm nam nữ già trẻ ngồi quây quần bên nhau, một bên ca hát, một bên nhảy múa quanh đống lửa.

Bọn họ là người Khương tộc, cho nên không thể để nhiều người vào thành để chúc mừng cho Trương tướng quân. Vì thế chỉ có thể ở chỗ này cử hành nghi thức chúc mừng cho hắn ta, cầu phúc cho hắn ta và tướng quân phu nhân.

Nhìn thấy bộ dáng vui sướng của các tộc nhân, trong lòng Y Mã cảm thấy đau nhói không thôi.

Ông ta là một lão nhân của bộ lạc Liên Sơn, bất quá cũng đã từng là một tộc nhân bình thường của bộ lạc Liên Sơn mà thôi. Một cơ hội đã khiến cho ông ta gặp được quý nhân như Phùng nương tử, đồng thời cũng thay đổi cuộc sống của các tộc nhân một cách mạnh mẽ.

Có thể mang đến cuộc sống tốt đẹp cho các tộc nhân, điều này khiến cho ông ta vô cùng tự hào.

Ông ta cho rằng cuộc sống như vậy sẽ tiếp tục mãi mãi, tộc nhân của ông ta cũng không bao giờ phải chịu những cực khổ đã từng trải qua. Hiện tại tộc nhân của ông ta đã được an cư lạc nghiệp, không lo cơm áo. Ngay cả bọn họ còn có thể tiến vào trường học, học tập văn hóa Đại Đường. Đây là điều trước đó nằm mơ cũng chưa từng mơ tới.

Nhưng bây giờ, có người lại muốn phá hủy một cuộc sống như vậy. Muốn mang theo các tộc nhân trở lại cuộc sống ăn bữa hôm lo bữa mai. Mà làm những chuyện này, lại là chủ nhân của cộng đồng tộc nhân của bọn họ, là người thủ lĩnh bọn họ kính trọng nhất.

Ông ta nên làm gì bây giờ?

"Y Mã, Y Mã mau tới đây khiêu vũ đi."

Một lão bà của bộ lạc Liên Sơn hét lên, bảo ông ta đến cùng nhau khiêu vũ.

Một vài đứa trẻ chạy đến, kéo ông ta đi qua, nhảy quanh đống lửa.

Nhảy nhảy, nước mắt của Y Mã cũng chảy xuống.

"Ý của ông là, thủ lĩnh các ông muốn mang theo tộc nhân rời khỏi nơi này?" Phùng Trinh vừa mới từ trong Trương phủ rời đi, đã nghe được lời báo của Y Mã. Nàng cau mày nói: "Chỉ vì tướng quân không cưới công chúa của các người, cho nên liền mang tộc nhân các người rời đi?"

Đây là phát cáu sao?

Phùng Trinh cười lạnh. Phải biết rằng, hiện tại ngoại trừ bộ lạc Liên Sơn, còn có hai bộ lạc nhỏ cũng đã hòa nhập vào cuộc sống ở Hà Sáo. Ngay cả tính khi bộ lạc Liên Sơn rời đi, đó cũng không phải là tổn thất lớn đối với bọn nàng. Hơn nữa, mấu chốt là những người này nguyện ý rời đi sao?

Dân chúng là những người thành thật nhất, ai làm cho bọn họ sống tốt, bọn họ liền ủng hộ người đó. Người Khương tộc e là cũng không ngoại lệ.

"Chuyện này ông không cần phải xen vào, trở về liền coi như cái gì cũng không biết. Ta sẽ đi bẩm báo với Trương tướng quân."

Y Mã gật đầu, trong lòng cảm thấy rất phức tạp. Ông ta làm như vậy là đã phản bội thủ lĩnh. Điều này khiến ông ta cảm thấy tội lỗi. Nhưng nếu không làm như vậy, ông ta lại cảm thấy thẹn với các tộc nhân.

Mặc kệ như thế nào, làm gì cũng thấy không đúng.

Nhìn ra được tâm tư của của Y Mã, Phùng Trinh đã trấn an nói: "Ông không cần phải khổ sở, chuyện này ông không làm gì sai cả. Thủ lĩnh của các người vì tư tâm mà phá hủy cuộc sống hạnh phúc khó nhọc mới giành được của tộc nhân các người. Ông ta đã không còn là một thủ lĩnh đủ tiêu chuẩn nữa. Ngay cả những tộc nhân khác cũng sẽ không tán thành một thủ lĩnh như vậy. Y Mã, nếu như ông đã đưa ra lực chọn, vậy thì phải kiên định với suy nghĩ của bản thân. Ông là đối tác buôn bán với chúng ta, ta hy vọng về sau ông có thể đẫn dắt nhiều người Khương tộc hơn cùng buôn bán với chúng ta. Để cho tộc nhân của các người trải qua cuộc sống ngày càng tốt hơn. Y Mã, ông càng thích hợp để trở thành thủ lĩnh của Liên Sơn hơn."

Y Mã ngây người nhìn nàng. Trong mắt mang theo vài phần không tự tin, ông ta làm thủ lĩnh?

Làm thế nào có thể được.

Sau khi Y Mã rời đi, Phùng Trinh ngay lập tức ngồi xe ngựa trở về nhà.

Bây giờ nàng cùng với Tiêu Sơn cũng sống trong quân doanh, còn mua một căn nhà ở Hà Sáo.

Tiêu Sơn vẫn đang ở trong quân doanh uống rượu ầm ĩ với các binh lính, trong nhà chỉ có hai lão bà tử và hai nha hoàn làm việc. Tô Tinh ở phía sau nàng đi theo vào phòng, không nói một lời, chờ đợi nàng phân phó.

Phùng Trinh không lập tức nói chuyện, ngược lại cẩn thận suy nghĩ một phen.

Theo những gì Y Mã vừa nói, nàng cũng không lo lắng cho lắm. Là một người ngoài cuộc, nàng cảm thấy hành động này của của thủ lĩnh Liên Sơn là một trò cười.

Làm sao ông ta có thể tự tin như vậy, nghĩ rằng tộc nhân của ông ta vẫn ra sức ủng hộ và yêu mến ông ta như trước đây.

Có lẽ vẫn có người tôn kính thủ lĩnh là ông ta, nhưng nếu khiến cho các tộc nhân từ bỏ cuộc sống hiện tại, nàng tin rằng sẽ rất ít người nguyện ý.

Lúc này nàng đang nghĩ đến chuyện khác. Sau lần này, người Khương tộc của bộ lạc Liên Sơn đã hoàn toàn gia nhập với bọn họ, thuộc quyền cai trị của Trương Định Nam, vì vậy một số kế hoạch của nàng cũng sẽ bắt đầu thay đổi. Hoặc là nàng có thể có một thương đội chỉ gồm những người Khương tộc thuần túy làm ăn với các bộ lạc Khương tộc khác, thu hút nhiều của cải hơn cho thương đội tứ hải của nàng.

Nghĩ đến đây, Phùng Trinh che mặt cao hứng nở nụ cười.

Khi Tiêu Sơn vào nhà, hắn nhìn thấy bộ dáng của thê tử mình chính là thế này.

Đi vào vẫy vẫy tay, sau khi bảo Tô Tinh ra ngoài, hắn xoa hai tay vào nhau, chạy tới ôm Phùng Trinh vào lòng.

"Ha ha ha, nương tử, nàng vui vẻ cái gì?" Tiêu Sơn với một thân toàn mùi rượu nói.

Hôm nay Trương tướng quân thành thân, huynh đệ bọn họ thật sự rất vui mừng, cho nên sau khi ở Trương phủ uống rượu xong, liền chạy đến quân doanh cùng với các huynh đệ khác uống không ít rượu.

Nhưng trong lúc uống, trong lòng hắn có chút hụt hẫng.

Nhìn xem Trương tướng quân thành thân, xa hoa lộng lẫy, đây là cảnh tượng thành thân nên có. Nghĩ đến cảnh tượng lúc trước mình thành thân với Trinh Nhi, trong lòng hắn cảm thấy rất khó coi, càng cảm thấy có lỗi với thê tử của mình.

Sau này khi về hồi môn, lễ hồi môn còn ít đến thương tâm.

Mặc dù sau đó Trinh nhi chưa bao giờ tỏ ra bất mãn với những điều này, nhưng trong lòng hắn vẫn luôn ghi nhớ kỹ.

Chứng kiến hôn sự của Trương tướng quân hiện tốt đẹp như thế nào, rồi nhớ lại chính mình, trong lòng hận không thể làm lại một lần nữa. Nhất định trước khi quen biết Trinh nhi, hắn phải nỗ lực kiếm bạc, làm quan, dùng kiệu tám người khiêng, cưới Trinh nhi vào cửa.

Phùng Trinh không biết tâm trạng của hắn, thấy hắn một thân toàn mùi rượu, ghét bỏ nói: "Uống nhiều như vậy, muốn bị đánh này." Nàng nói xong liền đánh một quyền lên người hắn. Chẳng qua sức lực nàng đánh vào trên người Tiêu Sơn, tựa như là gãi ngứa.

"Trinh nhi, ta thật sự muốn dình thấy bộ dáng nàng mang mũ phượng khăn quàng." Tiêu Sơn say rượu nói.

Phùng Trinh nghe vậy, trong lòng cũng mềm nhũn, ngưng mắt nhìn về phía hắn: "Ai thèm so đo những thứ này. Chỉ cần đời này chàng tốt với ta là được."

"Được, ta nhất định sẽ đối tốt với nàng." Tiêu Sơn ngây ngốc cười nói. Làm thế nào không đối xử tốt với Trinh nhi được chứ. Có đôi khi hắn hận không thể móc tâm can của mình ra cho Trinh nhi nhìn xem.

Ông trời sao lại đối xử tốt với hắn thế chứ, ban cho hắn một thê tử tốt như vậy.
 
Bình Luận (0)
Comment