Tiểu Kiều Thê Nhà Quân ( Dịch Full )

Chương 112

Chương 112
Chương 112
Tiêu Sơn càng nghĩ càng cảm thấy mơ mơ màng màng, dứt khoát ôm thê tử của mình lên trên giường ngủ.

Phùng Trinh bị hắn đè lên giường không thể di chuyển, một lúc lâu, chỉ nghe được tiếng thở đều đều của hắn, nàng mới biết được hắn đã ngủ rồi.

Phùng Trinh thở dài, từ trong lòng ngực hắn vùng dậy, ngồi quay đầu lại nhìn hắn, thấy hắn trong lúc ngủ mơ còn cong môi cười hạnh phúc, trong lòng nàng không khỏi cảm thấy vui vẻ.

Gả cho Tiêu Sơn, trước nay nàng chưa từng cảm thấy hối hận hoặc là ủy khuất.

Trượng phu của nàng có lẽ không phải đỉnh thiên lập địa, không phải đại anh hùng đạp tường vân ngũ sắc, nhưng lại đối xử với nàng toàn tâm toàn ý, coi nàng như châu như bảo. Người như vậy, xứng đáng để nàng quý trọng, dành cả cuộc đời bên cạnh.

Một cỗ mùi rượu truyền đến, nàng lắc đầu, đứng dậy bảo Tô Tinh đi lấy nước ấm lại, sau đó nhẹ nhàng lau cho hắn.

Tù trưởng Liên Sơn hành động rất nhanh, không đợi Phùng Trinh đi tìm Trương Định Nam để báo tin, Trương Định Nam đã phái người đến thông báo cho Tiêu Sơn và Phùng Trinh sớm đến bộ lạc Liên Sơn.

Hóa ra, để mang tộc nhân đi, tù trưởng Liên Sơn đã bí mật liên lạc với các dũng dĩ của bộ lạc Liên Sơn, sẵn sàng rời đi bất cứ lúc nào. Cho dù không rời đi, cũng có thể để cho Trương Định Nam thấy được thái độ cứng rắn của ông ta.

Chẳng qua là ông ta đánh giá thấp thủ đoạn của Trương Định Nam mà thôi.

Ông ta vừa mới liên lạc với tộc nhân, lập tức có người đi báo lại cho Trương Định Nam.

Cho nên tối ngày hôm qua Trương Định Nam cũng nhận được tin tức. Bất quá hắn ta cũng không lập tức giải quyết, mà chờ tới sáng mới khống chế tù trưởng Liên Sơn, dẫn theo người đi đến nơi bộ lạc Liên Sơn dừng chân.

Khi Phùng Trinh và Tiêu Sơn đến bên này, các tộc nhân của bộ lạc Liên Sơn đã tụ tập lại với nhau. Tù trưởng Liên Sơn bị trói đứng ở giữa, theo sau còn có Liên Sơn Y Lan.

Liên Sơn Y Lan dường như bị kích thích, biểu tình vô cùng kích động, đôi mắt đỏ hoe hét lên với Trương Định Nam: "Trương Định Nam, tại sao ngươi lại đối với ta như vậy. Ngươi rõ ràng biết rõ tâm ý của ta đối với ngươi."

Trương Định Nam liếc nàng ta một cái: "Công chúa Y Lan, ta tôn trọng nàng là nữ trung hào kiệt, nhưng ta đối với nàng chỉ có tình nghĩa bằng hữu, không có tình yêu nam nữ. Chuyện công chúa sở cầu, chỉ sợ là ta khó có thể làm được."

Liên Sơn Y Lan không thể chấp nhận câu trả lời này.

Những ngày này nàng ta cùng Trương Định Nam trải qua sinh tử, cùng nhau xông pha chiến trường, cùng nhau cưỡi ngựa trong quân doanh, thậm chí nàng ta còn được phép vào quân doanh dạy những kỵ binh kia cưỡi ngựa.

Nàng ta biết, ở Đại Đường, điều này căn bản là không thể. Cho nên nàng ta vẫn luôn cảm thấy, Trương Định Nam có tình cảm với nàng ta.

Tù trưởng Liên Sơn không còn hy vọng nữ nhi mình có thể đả động được Trương Định Nam, ông ta nhìn Trương Định Nam nói: "Ngay cả khi ngươi không cưới nữ nhi của ta, ngươi cũng không thể đối đãi với chúng ta như thế này. Ta là thủ lĩnh của bộ lạc Liên Sơn, ngươi đây là đang vũ nhục toàn bộ bộ lạc của chúng ta."

Những tộc nhân khác không biết chuyện gì đang xảy ra, nghe được lời này cũng có chút lo lắng. Trương tướng quân làm như vậy, chẳng lẽ là bất mãn với bọn họ, muốn làm tổn thương bọn họ?

Y Mã thấy thế, vội vàng kể lại kế hoạch của thủ lĩnh Liên Sơn. Chẳng mấy chốc, các tộc nhân lần lượt biết được toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối, tất cả bọn họ đều nhìn về phía tù trưởng Liên Sơn với ánh mắt không hài lòng.

"Chúng ta không đi, thủ lĩnh, chúng ta không muốn đi." Y Mã là người đầu tiên tỏ thái độ.

Ông ta đã suy tính cẩn thận, nếu như đã lựa chọn thì nhất định phải kiên định. Ông ta đã chọn bộ lạc, vì vậy sẽ phản bội thủ lĩnh. Ông ta không thể để những tộc nhân đi chịu chết.

Khi những người khác nghe Y Mã hét lên trước, bọn họ cũng hét lên theo sau: "Đúng vậy, chúng ta muốn sống ở đây. Ở đây có thức ăn, lão nhân và trẻ em của chúng ta có thể sống sót."

"Các ngươi là đồ phản bội!" Liên Sơn Y Lan giận dữ hét lên.

Sắc mặt của tù trưởng Liên Sơn trông cũng khó coi. Ông ta không nghĩ tới các tộc nhân từng coi ông ta như thần linh lại có một ngày làm trái mệnh lệnh của ông ta. "Các ngươi đều mang họ Liên Sơn, các ngươi là con dân của ta!"

"Không phải, hiện tại bọn họ là người của ta." Trương Định Nam nói. Hắn ta nhìn về phía tộc nhân của bộ lạc Liên Sơn: "Dưới sự cai trị của ta, bọn họ sẽ sống một cuộc sống yên bình, sẽ không còn phải chịu cảnh nghèo đói cùng uy hiếp từ bên ngoài. Tại đây, bọn họ sẽ sinh sôi nảy nở nhiều con cháu nối dõi."

Tộc nhân bộ lạc Liên Sơn đều cúi đầu, thuận theo lời nói của Trương Định Nam.

Nhìn thấy phản ứng của những người này, tù trưởng Liên Sơn rất xấu hổ.

Ông ta không hiểu, chính xác là khi nào, tất cả những tộc nhân đều không hẹn mà cùng phản bội ông ta.

Ông ta nhìn Trương Định Nam với đôi mắt căm hận: "Là ngươi, đây là âm mưu của ngươi, từ lúc đầu ngươi đã tính kế ta, những người Đại Đường các ngươi thật đáng giận."

Trương Định Nam lắc đầu: "Ta chưa từng nghĩ đến việc uy hiếp bọn họ ở lại, hiện tại ta cũng không ép buộc bọn họ ở lại, chỉ cần bọn họ nguyện ý, đều có thể rời đi, bao gồm tù trưởng Liên Sơn ông. Nhưng hành vi hiện tại của ông đã vi phạm tình hữu nghị của chúng ta, ông triệu tập dũng sĩ là muốn làm gì, muốn bức bách những người này đi theo ông sao? Hay là muốn nhân cơ hội gây bất lợi cho quân Hà Sáo chúng ta?"

Thấy tù trưởng Liên Sơn không nói nên lời, hắn ta lại nói: "Ông dùng vũ lực trấn áp tộc nhân của ông, mà ta lại dùng thành ý đối đãi với bọn họ. Ta tin rằng chỉ cần bọn họ không hồ đồ, đều biết đi theo ai sẽ tốt hơn."

"Đáng giận, đáng giận!"

Tù trưởng Liên Sơn lớn tiếng chửi rủa. Bây giờ cuối cùng ông ta cũng cũng biết tại sao trước đây Trương Định Nam không tỏ thái độ với lời thỉnh cầu của ông ta, hóa ra là chờ ông ta chui đầu vào lưới. Muốn coi đây là một cái cớ để loại bỏ thủ lĩnh là ông ta. Hoàn toàn nắm giữ tộc nhân của ông ta.

Trương Định Nam nói: "Ông không cần phải kích động, ta sẽ không làm tổn thương ông. Dù sao ông cũng là thủ lĩnh của bộ lạc Liên Sơn, ta sẽ vẫn để lại cho bọn họ phần thể diện này. Không chỉ là ông, nếu như trong bộ lạc có ai khác muốn rời đi, đều có thể rời đi. Các người muốn mang bất luận tài sản nào đều có thể."

Những người khác trầm mặc cho nhau cái nhìn thoáng qua, rồi đều cúi đầu.

Không có người nào đưa ra lời đề nghị rời đi.

Thấy vậy, trưởng lão Bạch Mộc chỉ là thở dài một hơi, xoay người rời đi.

Đại sự đã định, đám người giải tán, Trương Định Nam liền phân phó cho Tiêu Sơn ở lại, chỉnh đốn những tộc nhân, cũng nhìn tù trưởng Liên Sơn và Liên Sơn Y Lan rời khỏi đây.

Tiêu Sơn làm động tác cắt cổ.

Trương Định Nam gật đầu, xoay người rời đi.
 
Bình Luận (0)
Comment