Rốt cuộc thì Tiêu Sơn đã thất bại trong việc diệt trừ tù trưởng Liên Sơn và Liên Sơn Y Lan.
Hắn vừa mới đưa hai người ra khỏi thành Hà Sáo thì gặp đám người Tôn Kỳ Vân vừa từ Túc Châu tiến đến.
Trương Định Nam thành thân, Trương Tế Thế không thể đến, nhưng vì là kết thân với Lưu gia, cho nên đã phái tâm phúc Tôn Kỳ Vân đến. Lý do này là thiên kinh địa nghĩa, khiến cho người không thể bắt lỗi được.
Nhưng điều khiến Tôn Kỳ Vân ngạc nhiên là sự thay đổi ở Hà Sáo.
Ông ta là quân sư số một dưới quyền của Trương Tế Thế, vì vậy đương nhiên quen thuộc với thành Hà Sáo.
Thành Hà Sáo này cũng là một pháo đài trên thảo nguyên. Tuy nhiên, kể từ khi người Khương tộc trở nên yếu hơn, thành Hà Sáo thiếu đi khí thế của kim qua thiết mã, mặc dù có tường thành nguy nga, nhưng cũng thiếu đi sát khí của Túc Châu.
Bất quá lần này tới đây, lại khiến ông ta rất ngạc nhiên.
Ngoài pháo đài ban đầu ở ngoại thành Hà Sáo, rất nhiều thiết bị phòng thủ cũng được xây dựng, cách đó không xa cũng có không ít binh lính tinh nhuệ đóng quân. Mà cũng ở cách đó không xa là quân doanh, thế nhưng lại còn có thôn xóm đồng ruộng. Đánh giá về cách bố trí của thôn xóm, có chút giống với hình thức của một quân doanh đóng quân vào thời điểm hành quân đánh giặc, cho nên vừa thấy liền biết thôn xóm này không phải do dân chúng bình thường dựng nên, mà là do quân nhân gầy dựng.
Đương nhiên, dân chúng trong thôn xóm này cũng không phải ban đầu sống ở đây.
Ngoại trừ những người này, tùy ý còn có thể nhìn thấy được người Khương tộc dìu già dắt trẻ, chăn thả ở cách đó không xa, trong đó thế nhưng còn có một số ít dân chúng Đại Đường.
Tiêu Sơn im lặng nhìn Tôn Kỳ Vân, hắn không biết ông ta đang tính toán gì, chỉ là hắn vẫn luôn nhìn phía sau xe ngựa, trong lòng có vài phần phiền muộn.
Không ngờ tới là hắn còn chưa động thủ, Tôn Kỳ Vân này đã đến đây. Nếu chuyện không hoàn thành, trong lòng hắn liền cảm thấy không an tâm.
Thấy Tôn Kỳ Vân vẫn nhìn không dứt, hắn nói: "Quân sư không phải đến tham dự hôn lễ của tướng quân sao, như thế nào vẫn chưa vào thành? Tuy nói là đã muộn một ngày, nhưng nếu tướng quân biết đại tướng quân đặc biết phái tiên sinh đến đây, vậy thì cũng vô cùng cao hứng."
Tôn Kỳ Vân cười nói: "Đã lâu không gặp, Tiêu giáo úy hiện giờ quả thật khiến người khác phải lau mắt nhìn."
Nói xong, ông ta lại chắp tay sau lưng bước lên xe ngựa.
Sắc mặt Tiêu Sơn biến đổi, lại cưỡi ngựa ở phía trước dẫn đường. Một mặt phái thân binh đi truyền tin cho Trương Định Nam.
Trong xe ngựa, Tôn Kỳ Vân nhìn phụ tử Liên Sơn.
"Các ngươi là thủ lĩnh và công chúa của bộ lạc Liên Sơn?"
"Đúng vậy." Sắc mặt của tù trưởng Liên Sơn xám trắng, tuy rằng vừa rồi Tiêu Sơn không có động thủ, nhưng ông ta đã cảm nhận được sát khí, nếu không phải vừa rồi người này đúng lúc xuất hiện, chỉ sợ ông ta cùng với nữ nhi hồn đã về miền cực lạc. Nghĩ đến đây, quả thật là kinh sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Liên Sơn Y Lan tức giận nói: "Người Đại Đường các ngươi không có người nào tốt."
Tôn Kỳ Vân cười nói: "Lời này của công chúa sai rồi, lời nói của công chúa chính là nói Trương Định Nam, mà đại tướng quân của chúng ta thì khác. Chỉ là trách lúc trước các người giúp sai người mà thôi."
"Đừng tưởng chúng ta không biết, Trương tướng quân cùng Trương Định Nam không phải là phụ tử sao, còn không phải là cùng một dạng." Liên Sơn Y Lan tức giận đến tái mặt. Nàng ta không ngờ Trương Định Nam lại vô tình vô nghĩa với mình như vậy.
Tù trưởng Liên Sơn không nói lời nào, mà chỉ yên lặng nhìn Tôn Kỳ Vân, trên mặt lộ ra vẻ không muốn tin bọn họ nữa.
Tôn Kỳ Vân lắc lắc cây quạt: "Quên đi, nói nhiều cũng vô ích, hôm nay các ngươi theo ta đến Hà Sáo, chờ sau khi ta hiểu rõ sự tình, ta sẽ dẫn các ngươi đi gặp đại tướng quân. Nhưng các ngươi cũng không nên có suy nghĩ khác, hiện giờ các ngươi rời khỏi nơi này, Tiêu Sơn kia nhất định sẽ động thủ với các ngươi. Hiện tại chỉ có phụ tử hai ngươi, nói vậy cũng nên biết nặng nhẹ."
Nghe thấy lời đe dọa trong lời nói của Tôn Kỳ Vân, tù trưởng Liên Sơn ngay lập tức cũng tức giận.
Liên Sơn Y Lan đang định phản bác thì bị ông ta ngăn lại: "Y Lan, con ngoan ngoãn ngồi đó đi, đừng nói chuyện."
"A cha, tại sao chứ? Những người Đại Đường này không phải người tốt."
"Không có lý do gì, không được nói nữa. Bây giờ chúng ta đã thành như vậy, chẳng lẽ con còn chưa biết thức tỉnh sao?"
Hiện tại tù trưởng Liên Sơn cũng vô cùng hối hận không thôi. Nếu không phải lúc trước ông ta nuông chiều nữ nhi, ông ta cũng sẽ không năm lần bảy lượt bức bách Trương Định Nam, khiến Trương Định Nam dâng lên sự kiêng kị với bọn họ và xuống tay với bọn họ. Nói cách khác, nếu không có Y Lan, ông ta cũng sẽ không cho Trương Định Nam cơ hội.
Nhưng bây giờ mọi thứ đã quá muộn.
Không có sự ủng hộ của tộc nhân, hiện tại ông ta giống như chó nhà có tang.
Liên Sơn Y Lan bị ông ta trách cứ, liền vừa nói vừa khóc nháo lên.
Nhưng lúc này, ông ta không rảnh quan tâm đến nữ nhi đang khóc nháo bên cạnh nữa.
Nhìn dáng vẻ của đôi phụ tử này, từ trong đôi ba câu nói của bọn họ đã khiến Tôn Kỳ Vân dường như đã biết được một số tin tức. Xem ra là nhị công tử đã dùng kế sách gì đó đuổi bọn họ ra khỏi bộ lạc, khiến cho bọn họ trở thành chó nhà có tang.
Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Tôn Kỳ Vân cả kinh, nếu thật là như thế, tâm cơ của nhị công tử không thể nói không thâm sâu.
Phải biết là, mặc dù trước đó ông ta và tướng quân cũng nhận được tin tức, biết được nhị công tử có liên hệ với người Khương tộc, quan hệ rất thân thiết. Nhưng bọn họ suy đoán chủ yếu là nhị công tử có khả năng đang hợp tác với người Khương tộc.
Nhưng hiện tại xem ra, nhị công tử tính kế không nhỏ, trực tiếp thôn tính bộ lạc này, đuổi luôn tù trưởng đi.
Những người Khương tộc này khác với những dân chúng ở Hà Sáo, một khi được bọn họ chấp nhận, bọn họ thật sự thuộc người của nhị công tử.
Nhị công tử làm như thế này, rốt cuộc là đang muốn làm gì?
Tôn Kỳ Vân cảm thấy chính mình cũng không thể đoán ra được.