Tiểu Kiều Thê Nhà Quân ( Dịch Full )

Chương 114

Chương 114
Chương 114
Trương Định Nam đã nhận được tin tức, xe ngựa vừa mới tới cửa thành, Trương Định Nam đã tới cửa phủ tướng quân để nghênh đón.

"Tôn tiên sinh, đã lâu không gặp, mọi chuyện vẫn ổn chứ?"

Tôn Kỳ Vân từ trong xe ngựa bước xuống, nhìn tư thế phấn chấn oai hùng của Trương Định Nam, khuôn mặt đã không còn vẻ ngây ngô trương dương*, càng có thêm sự trưởng thành nội liễm hơn, khiến người ta cảm thấy sâu không lường được.

*trương dương: Công bố; công khai

Ông ta áp chế sự kinh ngạc trong lòng, cười chắp tay nói: "Công tử, Kỳ Vân chúc mừng đại hôn của nhị công tử, đáng tiếc không đuổi kịp, nếu không nhất định phải uống mấy chén."

"Hôm nay cũng không muộn, chúng ta hôm nay không say không về." Nói xong, hắn ta nghiêng người mời: "Mời Tôn tiên sinh đi trước."

"Công tử khách khí rồi." Tôn Kỳ Vân cười cười, cùng dắt tay Trương Định Nam đi vào.

Khi Lưu Mẫn Quân nghe người của Trương Định Nam truyền tin đến, cũng đi thu thập một phen, rồi ra ngoài tiếp đãi những vị khách đến từ Túc Châu.

Tôn Kỳ Vân thấy bên trong cử chỉ đoan trang của nàng ta còn có vài phần đại khí, trông thật khác so với những nữ tử khuê các khác, lại nghĩ đến vị phu nhân của thiếu tướng quân hiện giờ đang ở trong phủ đại tướng quân kia, trong lòng ông ta không thể không thở dài.

Vị phu nhân kia của thiếu tướng quân có dung mạo xuất chúng, nhưng mà ngoại trừ thứ này, tựa hồ không có gì hơn.

So với vị nhị thiếu phu nhân này, hình như có chút chênh lệch.

Tuy trong lòng thở dài, nhưng ông ta không biểu hiện ra mặt, chỉ nói những lời Trương Tế Thế dặn dò Trương Định Nam.

"Ngài chưa từng trở lại Túc Châu, đại tướng quân cũng rất quan tâm đến ngài, chỉ ngóng trông sớm có ngày nhìn thấy giai nhi giai phụ*."

*giai nhi giai phụ: Con trai và con dâu vừa ý.

Trương Định Nam tự nhiên biết đây là mở to mắt nói dối, bèn cười nói: "Từng thời khắc ta vẫn luôn nghĩ đến Túc Châu, nhưng bây giờ chưa diệt được Man tộc, không thể về hầu hạ dưới gối. Nhờ Tôn tiên sinh nói cho phụ thân ta biết, trung hiếu không thể lưỡng toàn, hiện tại Định Nam cũng chỉ có thể trung thành với quốc gia trước."

Ý tứ trong lời nói đó là, nếu nhất quyết bắt hắn ta trở về, chính là sẽ khiến cho hắn ta bất trung.

Tôn Kỳ Vân nghe vậy, bất động thanh sắc nói: "Một khi đã như vậy, đại tướng quân sẽ không cưỡng cầu. Bất quá, nhị thiếu phu nhân tuy rằng hiện giờ đã vào cửa, nhưng lại chưa từng bái kiến Trương phủ, lần này không bằng để nhị thiếu phu nhân theo tại hạ trở về Túc Châu đi, cũng coi như là tròn hiếu tâm của nhị công tử."

Trương Định Nam cười nói: "Chỉ sợ không được."

"Đây là vì sao, lời này của nhị công tử, chẳng lẽ là những lời vừa mới nói nhớ thương đến đại tướng quân không được tính sao?"

"Tự nhiên là tính. Chẳng qua là Định Nam vừa mới thành thân, cùng với phu nhân tình thâm nghĩa trọng, nhất thời không thể rời bỏ." Trương Định Nam cười tủm tỉm nói.

Lưu Mẫn Quân nghe vậy thì đã đỏ mặt, oán trách liếc hắn ta một cái.

Tôn Kỳ Vân không ngờ Trương Định Nam thế nhưng lại có thể vô lại như vậy, làm nhục sự văn nhã. Chỉ có thể bật cười nói: "Nhị công tử quả nhiên là người có cá tính."

Trương Định Nam nói trắng ra như thế, khiến Tôn Kỳ Vân nhất thời rơi vào thế hạ phong, quả thật đã lĩnh hội một phen tư vị người không biết xấu hổ thiên hạ vô địch.

Cũng may lần này khi tới đây, mang Lưu Mẫn Quân trở lại không phải là mục đích chính của ông ta. Ngay cả khi việc này không thành thì cũng không đáng ngại. Chỉ cần hoàn thành tốt những việc khác là được.

Sau khi ở trong phủ của Trương Định Nam dự qua yến hội, Tôn Kỳ Vân đã sai người an trí một tòa nhà ở thành Hà Sáo, tạm thời sống ở trong đó. Dù sao lần này tới đây cũng có chuyện trọng đại phải làm, nếu ở lại trong phủ của Trương Định Nam sẽ rất bất tiện.

Tuy rằng Phùng Trinh biết Tôn Kỳ Vân đến Hà Sáo, nhưng nàng không ngờ vị quân sư đệ nhất trong truyền thuyết của Trương phủ lại đến gặp một nhân vật nhỏ bé như nàng.

Sau khi nhận được thiếp bài của Tôn Kỳ Vân, Phùng Trinh suy nghĩ một lúc rồi nhờ người gửi tin tức đến cho Trương phu nhân vẫn đang ở trong Trương phủ, sau đó mới đến trà lâu đã hẹn với Tôn Kỳ Vân.

Diện mạo của Tôn Kỳ Vân khá tao nhã, tay cầm một chiếc quạt lông vũ, nhưng thật ra có vài phần phong thái của Ngọa Long tiên sinh. Bất quá về mặt trí tuệ, chỉ sợ không sánh kịp với Gia Cát quân sư.

Tôn Kỳ Vân dường như rất quen thuộc với nàng, tự mình rót trà.

"Phùng nương tử biệt lai vô dạng*."

*biệt lai vô dạng: Đã lâu không gặp.

"Tựa hồ trước kia ta vẫn chưa từng gặp qua tiên sinh, cũng không thể nói là biệt lại vô dạng đi."

Tôn Kỳ Vân cười nói: "Nương tử chưa từng biết ta, nhưng ta lại biết nương tử. Tôn mỗ đã sớm nghe thấy đến bản lĩnh của Phùng nương tử, Hơn nữa lúc trước khi bảo vệ thành Túc Châu, công lao của Phùng nương tử quả thật không nhỏ."

Mặc dù đây là lần đầu tiên Tôn Kỳ Vân nhìn thấy Phùng Trinh, nhưng chuyện về Phùng Trinh, ông ta đã thuộc như lòng bàn tay. Thậm chí có một số việc người khác không biết, ông ta cũng biết rất rõ ràng.

"Phùng nương tử có thể nói là cân quắc không nhường tu mi, năng lực như thế, lại sống ẩn cư ở Hà Sáo, chỉ sợ nhân tài không được trọng dụng."

Đây là để lung lạc nàng? Trong lòng Phùng Trinh âm thầm lẩm bẩm.

Nhưng trên mặt nàng lại cười nói: "Không dám nói tới là trọng dụng nhân tài, chẳng qua là làm chút công việc buôn bán, kiếm một chút bạc tạm nuôi sống gia đình mà thôi."

"Phùng nương tử khiêm tốn rồi. Nương tử cùng với phu quân Tiêu Sơn của nương tử, đều là vật phi thường trong ao, ngay cả đại tướng quân cũng đã sớm nghe nói về các người, trong lòng cũng vô cùng yêu mến nhân tài. Ngài ấy sớm đã có tâm đề bạt."

Phùng Trinh không ngờ Tôn Kỳ Vân vậy mà thật sự đến để lung lạc nàng và Tiêu Sơn. Nếu như trước khi đi theo Trương phu nhân gặp được phần tạo hóa như vậy, nàng đương nhiên sẽ nguyện ý thử một lần. Nhưng bây giờ nàng đã đi cùng chiếc thuyền với Trương phu nhân và Trương Định Nam, tự nhiên sẽ không có ý nghĩ khác.

"Chỉ sợ rằng Phùng Trinh không đảm đương nổi lời khen như vậy, phu quân Tiêu Sơn của ta lại càng ích kỷ hơn quân binh bình thường, bất quá là tướng quân Trương Định Nam niệm vài phần tình cũ, lại thấy chàng ấy có vài phần vũ dũng, nên cũng được đề bạt đi lên. Nếu so sánh, sao có thể so sánh được với những thuộc hạ của đại tướng quân, đều là những tướng quân năng chinh thiện chiến. Hơn nữa Trương tướng quân cùng với đại tướng quân vốn là phụ tử, phu thê hai người chúng ta là thuộc hạ làm việc cho Trương tướng quân, cung coi như là vì đại tướng quân cống hiến sức lực."

Những lời tích thủy bất lậu* này, khiến cho trong lòng Tôn Kỳ Vân càng xem trọng Phùng Trinh hơn.

*tích thủy bất lậu: Một giọt nước cũng không để nhỏ ra ngoài; hình dung lời nói, việc làm vô cùng cẩn mật, không có chút sơ hở.

Hôm nay tiếp xúc với Trương Định Nam, lại tiếp xúc được với Phùng Trinh, khiến cho ông ta hết sức cảm khái. Hơn nữa Tiêu Sơn kia vũ dũng phi thường. Trong lòng ông ta càng nhiều cảm xúc, xem ra nhị công tử hiện giờ đã mọc thêm cánh rồi.

Tôn Kỳ Vân từ trong tay áo lấy ra một phong thư: "Đây là thư nhà của Tiêu di nương gửi cho các người, nhờ ta mang đến. Nếu như sự việc đã ổn định, ta cũng không giữ Phùng nương tử lại nữa, hy vọng ngày sau sẽ còn có cơ hội uống trà cùng với Phùng nương tử."

Phùng Trinh tiếp nhận bức thư nhà của Tiêu Diệu Diệu, trong lòng thầm nghĩ, đây vậy là xong rồi? Chẳng lẽ Tôn Kỳ Vân thật sự chỉ đến đây để đưa thư, những lời nói lung lạc nàng vừa rồi chẳng qua chỉ là nhân tiện nói thôi?
 
Bình Luận (0)
Comment