Tiểu Kiều Thê Nhà Quân ( Dịch Full )

Chương 115

Chương 115
Chương 115
"Diệu Diệu ở Trương phủ không được tốt sao?"

Sau khi Tiêu Sơn trở lại và đọc bức thư, sắc mặt hắn lập tức rất khó coi. Mặc dù Diệu Diệu không nghe lời hắn đi trở thành thiếp thất của Trương Thừa Tông, nhưng dù sao cũng là muội tử của hắn. Hơn nữa ngay từ đầu Trương Thừa Tông đã muốn Diệu Diệu qua cửa, nói thế nào hắn ta cũng có chút tình cảm với Diệu Diệu, hiện tại vì sao lại có thể để cho Diệu Diệu sống khổ cực như thế.

Phùng Trinh nhìn bức thư, cũng là thở dài: "Mặc dù không biết chuyện này là thật hay giả, bất quá nhìn vào tình hình, thật ra lại có chút giống sự thật. Ta biết vị trưởng nữ Lưu gia kia, xác thật không phải là người dễ đối phó, Trương Thừa Tông vì Lưu gia, cũng không có khả năng vì Diệu Diệu mà tranh chấp với nàng ta, trong hoàn cảnh như vậy, vẫn cũng chỉ có thể để cho Diệu Diệu bị uất ức."

"Tên Trương Thừa Tông này!" Tiêu Sơn tức giận đến da đầu căng chặt.

Muội tử của mình bị người khác khi dễ, hắn là người làm ca ca, cũng không thể trút giận được cho muội tử của mình. Ngẫm lại liền thấy nghẹn khuất.

Thấy hắn tức giận, Phùng Trinh không khuyên hắn nữa.

Nếu để nàng nói về chuyện này, đó cũng chính là sự lựa chọn của chính bản thân Diệu Diệu. Không phải nàng nhẫn tâm, mà là ai cũng không có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm về cuộc đời của ai cả. Nếu Diệu Diệu nghe theo lời của nàng và Tiêu Sơn lấy phải một gia đình không tốt, hai người bọn họ tự nhiên sẽ có trách nhiệm với Diệu Diệu cả đời, không cho người khác khi dễ nàng ta.

Nhưng hiện tại, con đường này chính là con đường mà lúc trước Diệu Diệu sống chết cũng muốn đi, vì chuyện này, thậm chí nàng ta còn sinh ra xa cách với nàng. Hiện tại nàng lấy tư cách gì để giúp Diệu Diệu?

Huống chi, đối với việc này nàng và Tiêu Sơn không thể làm gì được, trừ khi thật sự giống như Tôn Kỳ Vân đã nói, bọn họ đến nhờ cậy phía Trương Thừa Tông, cũng ra lực cho hắn ta. Trong tình huống người ta nhìn thấy phu thê hai người bọn họ có chút tác dụng, có lẽ còn có thể cho Diệu Diệu một chút thể diện.

Nhưng nàng sẽ không bao giờ làm như vậy. Nàng tin tưởng Tiêu Sơn cũng sẽ không làm như vậy. Không bởi vì chính bọn họ, cũng là vì sự tín nhiệm của Trương Định Nam đối với bọn họ.

Phùng Trinh ngồi an tĩnh ở một bên nhìn Tiêu Sơn nổi giận, chờ khi hắn phát hỏa xong rồi, nàng mới nói: "Chuyện này của Diệu Diệu ta sẽ không quản. Lúc trước muội ấy vì gả cho Trương Thừa Tông, thậm chí còn không muốn gặp mặt người tẩu tử là ta, cho nên hiện tại ta cũng không muốn quản chuyện này."

Tiêu Sơn vốn đã phát giận xong, nghe thê tử mình nói lời này, trong lòng có chút rối rắm. Nhưng trong chốc lát, hắn cũng nghĩ lại. Phùng Trinh đối xử với hắn, đối xử với Diệu Diệu, trong lòng hắn đều hiểu rõ. Đương nhiên hắn sẽ không vì suy nghĩ của Trinh nhi mà hiểu lầm nàng.

"Nương tử, ta hiểu được tâm tình của nàng, chuyện này nàng không cần phải xen vào. Chuyện của Diệu Diệu, đến lúc đó ta sẽ nói với Tôn tiên sinh một chút, để cho Trương Thừa Tông kia đừng làm chuyện quá đáng. Người làm ca ca như ta, cũng chỉ có thể làm đến như vậy."

Lúc trước Diệu Diệu chọn làm thiếp cho người ta, hẳn đã sớm nghĩ tới kết quả này. Hiện tại.. đây cũng là lựa chọn của chính Diệu Diệu.

Thấy Tiêu Sơn suy nghĩ rõ ràng, Phùng Trinh thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nàng cũng không muốn có bất kỳ mâu thuẫn nào với Tiêu Sơn.

Phu thê ân ân ái ái, có chuyện gì thì phải cùng nhau thương lượng, không có trở ngại nào không vượt qua được. Nếu bởi vì chuyện này mà nảy sinh mâu thuẫn xa cách, thật sự cũng khiến nàng không thể hiểu được.

Nàng nói: "Nếu đã như thế, vậy thì chúng ta hãy nói về Tôn Kỳ Vân đi. Ta luôn cảm thấy hành động hôm nay của ông ta có chút kỳ lạ. Nếu nói là mời chào, đây cũng không quá thành ý. Nhưng thật ra cho ta cảm giác được có chút không cần thiết."

Tiêu Sơn nói: "Ta cảm thấy chính là người ta khinh thường phu thê hai chúng ta, ông ta cảm thấy khi đã mở miệng, vậy thì bản thân chúng ta phải vui vẻ đến cậy nhờ."

Phùng Trinh suy nghĩ, mặc dù những lời này của Tiêu Sơn rất đơn giản, bất quá cũng có vài phần đạo lý. Không chừng nhà người ta quả thật là xem thường phu thê hai người bọn họ.

"Bất kể như thế nào, chuyện này vẫn nên nói với Trương tướng quân bên kia đi. Tôn Kỳ Vân này không có ý tốt, ai biết ông ta còn có ý đồ xấu gì." Tiêu Sơn nói.

Phùng Trinh gật đầu, cũng thập phần tán đồng. Khi nói đến những âm mưu quỷ kế, nàng và Tiêu Sơn cộng lại không thể so sánh với nhân sĩ chuyên nghiệp là Trương Định Nam.

Thu dọn xong, phu thê hai người lập tức đi bái kiến Trương Định Nam.

Sau khi Trương Định Nam nghe Phùng Trinh thuật lại chuyện ở trong trà lâu, hắn ta đã chắp tay sau lưng đi hai vòng ở trong thư phòng. Lưu Mẫn Quân ở bên cạnh thêm trà cho mọi người, Phùng Trinh vội vàng nhận lấy, Lưu Mẫn Quân cười cười, cũng không nói gì, chỉ đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn Trương Định Nam suy nghĩ.

Thấy Trương Định Nam vẫn luôn không nói chuyện, Lưu Mẫn Quân nói: "Người này làm ra chuyện như vậy, sau đó lại chỉ đi tìm Phùng Trinh, vậy mà ông ta lại cố tình không làm gì cả, ta xem hẳn là ông ta cố ý muốn cho chúng ta biết."

Người đã ở trong cửa đại trạch gặp qua đủ loại thủ đoạn trạch đấu như Lưu Mẫn Quân, rất nhanh nàng ta liền suy nghĩ theo phương diện âm mưu.

Trương Định Nam nghe xong, tâm tư vừa động, ánh mắt sáng ngời nhìn Lưu Mẫn Quân: "Cố ý cho chúng ta biết? Ta hiểu được, ông ta đây là muốn kế ly gián."

Suy nghĩ cẩn thận đến đây, Trương Định Nam không khỏi bật cười: "Tên Tôn Kỳ Vân này thật ra lại vô cùng âm hiểm. Muốn lung lạc các người đi Túc Châu, nhưng lại cố tình không muốn cúi đầu trước, ngợc lại muốn chúng ta nghi kỵ lẫn nhau, đến lúc đó phu thê hai người tự nhiên sẽ không chịu nổi ngờ vực của ta, ngược lại sẽ đến cậy nhờ Túc Châu. Đến lúc đó sẽ càng thêm trung thành với Túc Châu. Đáng tiếc đáng tiếc."
 
Bình Luận (0)
Comment