Tiểu Kiều Thê Nhà Quân ( Dịch Full )

Chương 150

Chương 150
Chương 150
Đi theo đại tướng quân nhiều năm như vậy, đều biết tính tình của đại tướng quân nói một không hai, hơn nữa lần này lại là đại chiến, Chu Mãnh làm trái quân lệnh, thật sự là phạm vào đại kỵ.

Trương Tế Thế đột nhiên nói: "Chu Mãnh, hôm nay ngươi đã bất tuân quân lệnh, tự tiện hành động, vốn nên xử trí theo quân pháp."

Sắc mặt của Chu Mãnh vẫn kiên định, cúi đầu chờ phán quyết.

Nhưng Trương Tế Thế lại xoay chuyển lời nói: "Nhưng lần này ngươi đã anh dũng tác chiến, giết địch có công, bản tướng niệm tình công lao nhiều năm của ngươi, hơn nữa lần này còn có công ngăn địch, liền lấy ưu bù khuyết, vô thưởng vô phạt, ngươi phục không?"

Nghe Trương Tế Thế nói, chúng tướng sĩ đều sôi nổi vừa mừng vừa sợ, vẻ mặt Chu Mãnh càng cảm động: "Đại tướng quân, Chu Mãnh hổ thẹn a."

Trương Tế Thế đích thân đỡ ông ta dậy: "Ngươi đã là lão tướng bên cạnh ta, ta biết ngươi đều là vì Túc Châu, nhưng ngươi cần biết trên chiến trường cuối cùng vẫn là quân lệnh, nếu như ngày sau ngươi không nghe quân lệnh, trên làm dưới theo, quân kỷ của Túc Châu ta còn ở đâu. Chu Mãnh, ngươi nên ghi nhớ lỗi lầm của ngày hôm nay, không thể tái phạm. Nếu như có lần sau, bản tướng chắc chắn pháp không dung tình!"

Chu Mãnh kích động đỏ hai mắt: "Mạt tướng sẽ nhớ kỹ!"

Trương Tế Thế cười vỗ vỗ bờ vai của ông ta. Những người khác cũng cười nói: "Đại tướng quân quả thật thưởng phạt phân minh."

Lại có người khác nói: "Đúng rồi, vì sao không thấy nhị công tử, lần này ngài ấy chính là đại công thần."

"Không sai, lần này nhờ có nhị công tử danh dũng địch, những kỵ binh Hà Sáo kia cũng thật là con mẹ nó lợi hại, ta thấy bọn man di không phải là đối thủ của bọn họ. Cũng không biết đã thao luyện như thế nào, đợi lát nữa nhất định phải đi hỏi nhị công tử một chút."

"Ha ha ha, ta cũng rất thích kỵ binh của bọn họ."

Mấy tướng lĩnh càng nói càng náo nhiệt. Trương Thừa ở bên cạnh nghe xong cũng siêt chặt nắm tay, trong lòng rất tức giận, nhưng nhớ tới lời dạy trước đây của Trương Tế Thế, cũng không phát tiết ra.

Mọi người đợi một lúc cũng không thấy Trương Định Nam quay lại, Trương Tế Thế đang định phái người đi tìm Trương Định Nam, lại có binh lính từ ngoài trưogns tiến vào nói: "Bẩm đại tướng quân, nhị công tử dẫn quân Hà Sáo đuổi theo quân man di. Trên đường trở về, ngài ấy nghe được tin tức Man tộc đánh lén Hà Sáo bên kia, đã suốt đêm đuổi đến đó."

Trương Tế Thế đột nhiên tiến lên một bước: "Đều đi hết rồi?"

"Vâng, chúng tướng sĩ Hà Sáo nghe được tin Hà Sáo bị tấn công, nóng lòng muốn trở về nhà, không có ai ở lại. Bọn họ chỉ đưa chiến lợi phẩm cho quân Túc Châu mà bọn họ gặp trên đường mang về, liền đi về Hà Sáo trong đêm."

"Man tộc thế nhưng lại tấn công Hà Sáo." Ngoại trừ Chu Mãnh biết chuyện, những tướng lĩnh khác đều kinh hãi.

Bọn họ đều biết, lần này vì để diệt được man di, Trương Định Nam đã đem heest vốn liếng ra. Quân phí của Hà Sáo vốn không nhiều, huấn luyện những kỵ binh này cũng không dễ dàng, lần này tất cả đều xuất binh, còn có những bộ binh kia, vừa thấy là biết điều động toàn quân. Hà Sáo này còn có cái gì để thủ thành?

Tuy rằng lúc này Trương Định Nam vội vàng quay lại, nhưng mọi người đều lo lắng rằng tình hình ở Hà Sáo không ổn, đến lúc đó quân Hà Sáo hăng hái chiến đấu tắm bằng máu này nhìn thấy, chỉ sợ là một mảnh tai họa tàn sát núi thây biển máu.

"Vừa rồi đáng lẽ nên giết thêm vài tên man di, đám cẩu vật này!"

"Đúng vậy, sớm biết được sẽ đuổi theo giết nhiều thêm mấy tên."

Mọi người bắt đầu nghị luận kịch liệt.

Trương Thừa Tông thấy tất cả các tướng lĩnh đều nói cho Trương Định Nam, trong lòng không khỏi bất bình, đứng dậy nói: "Nhị đệ dù sao cũng là lỗ mãng, đây là đại sự, đệ ấy nên trở về cùng phụ thân đại nhân thương nghị xong rồi lại quyết định. Đệ ấy cứ trực tiếp mang binh đi như vậy, quả thật là mục vô quân kỷ. Không nghe mệnh lệnh của đại tướng quân."

Chu Mãnh nghe vậy, tức khắc trừng mắt nhìn thẳng vào mắt hắn ta: "Lời này của thiếu tướng quân nhưng thật ra lão Chu ta không đồng ý. Lần này vì để đánh bị man di, Hà Sáo có thể nói là xuất ra toàn quân, trong đại chiến lần này lại càng dũng mãnh không sợ chết, lập được công đầu. Hà Sáo lại là đại doanh của bọn họ. Thân tộc bằng hữu đều ở lại Hà Sáo, lúc này nghe được tin tức man di giết tới, tự nhiên là phải muốn xông về cứu viện. Đây là phần tình cảm có thể tha thứ được."

Trương Thừa Tông nói: "Nhưng phụ thân đại nhân cũng vừa nói qua, quân lệnh như núi, cái gọi là trên làm dưới theo, nhị đệ cứ không màng quân lệnh như thế, tự tiện hành động, ngày sau tự nhiên quân Hà Sáo sẽ học theo, chỉ sợ không dùng được bao lâu, Hà Sáo sẽ không còn nghe theo lệnh của Túc Châu."

Chu Mãnh nghe vậy thì tức khắc nghẹn họng. Trong lòng ông ta tự nhiên là không hài lòng với lời nói của Trương Thừa Tông, nhưng bản thân ông ta vừa mới thề phải tuân thủ quân pháp, sẽ không tái phạm nữa, lúc này tự nhiên cũng không có tự tin phản bác lại Trương Thừa Tông, cho nên chỉ có thể tức giận bất bình hừ một tiếng.

Các tướng sĩ khác thấy thế, ấn tượng về Trương Thừa Tông trong lòng cũng lần lượt giảm đi rất nhiều.

Không nói đến tình huống lập được công, lúc này còn bỏ đá xuống giếng. Hơn nữa nhị công tử còn là thân huynh đệ của hắn ta, cũng tàn nhẫn xuống tay, ngày sau sao có thể đối xử tử tế với tướng lĩnh.

Trương Tế Thế bất động thanh sắc nhìn biểu hiện của mọi người, đem thần sắc của mọi người thu hết vào đáy mắt. Trong lòng ông ta âm thầm thở dài, việc này chung quy là ông ta đuối lý.

Không nói lần này quân Hà Sáo thật sự có công lớn, chỉ cần việc ông ta giấu giếm tin tức Man tộc tập kích Hà Sáo, ông ta đã sớm mất đi tự tin. Hơn nữa việc này Chu Mãnh cũng biết, cho nên không giấu được. Nếu lại tiếp tục truy cứu chuyện của Định Nam, chỉ sợ khiến người thất vọng buồn lòng. Liền nói: "Tuy rằng pháp không dung tình, bất quá lần này về phần tình cảm có thể tha thứ, Trong lòng Định Nam quan tâm đến người dân Hà Sáo, tình thế cấp bách, cho nên có thể tùy cơ ứng biến."

Chúng tướng sĩ nghe vậy đều cảm thấy nhẹ nhõm, cũng may là đại tướng quân anh minh thần võ.

Trương Tế Thế lại phân phó cho Chu Mãnh: "Ngươi tập hợp binh mã không bị thương, đi đến Hà Sáo tiếp ứng."

Nghe được quân lệnh này, Chu Mãnh lập tức chấn động tinh thần, lớn tiếng đáp lại: "Mạt tướng tuân lệnh!"

Nói xong xoay người sải bước đi ra ngoài, chuẩn bị điều binh mã.

Trương Thừa Tông lại siết chặt quyền. Trong lòng đã ghi tạc Chu Mãnh.

Lúc này, trên đường đên Hà Sáo, đoàn người Trương Định Nam chính là lên đường không ngừng nghỉ, cuối cùng rời khỏi phạm vi Túc Châu, tìm một nơi vắng vẻ, đốt lửa trại nướng thịt dê bò cướp được từ trong tay man di.
 
Bình Luận (0)
Comment