Đại chiến giữa man di và Túc Châu đánh hai ngày liên tiếp, nhưng không bên nào có thể giành chiến thắng. Man tộc am hiểu đánh đột kích, đối với loại đánh chiến lâu dài như thế này rất bất lợi với bọn chúng, cho nên bọn chúng dứt khoát thay đổi chiến thuật, khi cùng giao đấu với quân tiên phong của Trương Định Nam, lại tập tức mệnh cho rất nhiều đôi quân tiến lên bao vây quân của Trương Định Nam.
Trong lúc nhất thời mấy vạn nhân mã cũng xông tới, âm thanh như sấm.
"Đại tướng quân, Man tộc thả đại quân, nhị công tử khả năng sẽ gặp nguy hiểm."
Tướng lĩnh của Trương Tế Thế nhìn thấy, lập tức lo lắng nói.
Trương Tế Thế nhìn động tĩnh phía trước, lại không lập tức hạ lệnh.
Nhìn thấy đám người man di càng ngày càng gần, Chu Mãnh lo lắng nói: "Tướng quân, xin hạ lệnh, để lão Chu dẫn người đi gặp bọn man di này."
"Không có mệnh lệnh của bản tướng quân, không được phép tự tiện hành động."
"Nhưng đại tướng quân, nhị công tử đang gặp nguy hiểm!"
Chu Mãnh sốt ruột nói. Chứng kiến năng lực của Trương Định Nam, Chu Mãnh bắt đầu chú ý đến Trương Định Nam, cho rằng về sau hắn ta cũng sẽ là cánh tay đắc lực của Túc Châu. Nếu như hiện tại bị tổn hại, thật sự là quá đáng tiếc. Hơn nữa đây chính là con nối dõi của đại tướng quân, như thế nào cũng không thể ở người này xảy ra vấn đề gì a.
Trương Tế Thế lại không lo lắng nói: "Không sao, để xem man di hành động như thế nào rồi lại phát binh. Bộ binh Túc Châu của chúng ta trên vùng hoang dã vỗn không hung ác như Man tộc, cẩn thận hành động."
Trong trận chiến khốc liệt phía trước, Trương Thiết Ngưu và Trương Định Nam đã kề vai sát cánh bên nhau chiến đấu, những thuộc hạ đi theo cũng chiến đấu ngày càng khó khăn hơn.
"Như thế nào đại quân vẫn chưa có động tĩnh?" Trương Thiết Ngưu rống to.
Ánh mắt của Trương Định Nam lạnh lùng nhìn về phía Trương Tế Thế, phất tay một cái, lại nhanh chóng giết chết một tên man di đang công kích.
"Giết!"
Trương Định Nam máu me khắp người đang chém giết giữa một đám Man tộc. Nhưng người khác được khuyến khích, tiếp tục không ngừng chém giết xung quanh hắn ta.
Các tướng lĩnh của Trương Tế Thế bên này đã bắt đầu thúc giục Trương Tế Thế phát binh. Trương Tế Thế cân nhắc một phen, thấy đội hình của man di sắp bị phá, chỉ cần kiên trì trong chốc lát, cơ hội chiến thắng trận chiến này sẽ càng lớn: "Chờ thêm một chút."
"Tướng quân, không thể đợi được nữa."
Chu Mãnh gấp đến hai mắt đỏ lên.
"Tướng quân của chúng ta ở phía trước tử chiến, các ngươi cầm đại quân lại không màng đến sự hy sinh của các tướng sĩ, các ngươi không xuất binh, chính chúng ta đi cứu. Một trận mặc kệ thắng thua, quân Hà Sáo của chúng ta cũng không thẹn với dân chúng Đại Đường!"
Tiêu Sơn cưỡi ngựa từ bên cạnh đi ra, giơ đao lên hét to.
"Quân Hà Sáo uy vũ!" Mấy trăm binh sĩ đi theo hắn cùng nhau hô to.
Trương Thừa Tông nói: "Ngươi muốn vi phạm quân lệnh?"
"Nghe theo quân lệnh mà làm hại đến đồng đội, không nghe cũng thế, nếu như ngươi còn có mặt mũi thì cứ việc chờ xem đi." Tiêu Sơn khinh thường nhìn đám người, mang theo mấy trăm kỵ binh vung đao xông ra ngoài.
Nhìn thấy những binh lính quân Hà Sáo liều mạng lao về phía trước, trong lòng những người khác càng cảm thấy hổ thẹn. Ra trận giết địch vốn là bản tính của quân nhân. Lúc này ở chỗ này nhìn thấy man di tàn sát đồng đội của mình, trong lòng càng cảm thấy nghẹn khuất. Những người khác nhìn Trương Tế Thế, thấy Trương Tế Thế im lặng, bọn họ lại nhìn Chu Mãnh.
Chu Mãnh đỏ bừng mặt, khẽ cắn môi, nói với Trương Tế Thế: "Tướng quân thứ tội, lão Chu ta cũng không nhìn được nữa." Ông ta cũng vung đao lên, mang theo binh mã của mình lao ra ngoài.
Chu Mãnh vừa động, những người khác cũng làm theo.
"Phụ thân, ngài nhìn bọn họ xem." Trương Thừa Tông lo lắng nói.
Trương Tế Thế không nghĩ tới lại là kết quả như vậy, lúc này tên đã trên dây không thể không phát, dứt khoát hạ lệnh: "Xuất binh!"
Theo lệnh xuống, hơn mười vạn binh mã động loạt xuất chiến, lập tức thế như kinh đào, giữa trời đất ầm ầm từng đợt vang lớn.
Bởi vì binh mã của man di bao vây Trương Định Nam, cho nên đã sớm phân tán ra chung quanh, đại quân của Trương Tế Thế vừa đến, liền bao vây bọn man di chật như nêm cối, kỵ binh ở bên ngoài, bộ binh ở bên trong, thiết lập một đội hình giáo, bắt đầu bóp cổ bọn man di này.
Trương Định Nam hét lên: "Đại quân tới, mọi người nội ứng ngoại hợp, giết."
"Giết!"
Lần này Man tộc cũng không ngờ Trương Tế Thế sẽ sẵn sàng dùng nhi tử của mình làm mồi nhử nên đã lọt vào vòng vây của Trương Tế Thế, vì vậy một trận chiến trực diện trở thành tình thế một chiều sau khi đại quân đến.
Chém giết mãi cho đến khi trời tối.
Tình hình lúc này rất bất lợi đối với Man tộc, bởi vì bọn chúng hầu hết đều bị bệnh về mắt, cho nên rất nhanh, Man tộc đã bị đánh bỏ chạy tán loạn, tàn sát lẫn nhau.
Ngay cả Man vương cũng trốn thoát dưới sự bảo vệ của đám người. Mười mấy vạn binh lính Man tộc, không quá một nửa trốn thoát, ngựa càng thương vong vô số.
Lần này Man tộc dốc hết toàn lực, lại chịu thất bại lớn như vậy, đã là đại thương nguyên khí. Trong vòng mấy năm tới, Man tộc sẽ không có khả năng lại phát binh quy mô lớn đến Đại Đường.
Quân Túc Châu phần lớn là bộ binh, không thể truy quét được man di. Đuổi đến nửa đêm về sáng, mới kéo một thân mệt mỏi trở về.
Trương Tế Thế cũng ở trong quân doanh thiết rượu ăn mừng.
"Ha ha ha, lần này man di bị giết chạy tứ tán, đã lâu không phun được phần ác khí như thế." Chu Mãnh cười to nói.
Hôm nay là khoảng thời gian giết thống khoái nhất trong mấy năm này, ông ta nói với đại tướng quân Trương Tế Thế: "Đại tướng quân, lần này thật sự ít nhiều là nhờ công nhị công tử, nếu không phải là ngài ấy chống đỡ được lâu như vậy, chúng ta cũng không có cách nào bao vây man di thuận lợi thế."
Lại nghĩ tới cái gì, ông ta đứng lên, hướng Trương Tế Thế quỳ xuống: "Đại tướng quân dụng binh như thần, trước đó là mạt tướng hiểu lầm đại tướng quân, mạt tướng nguyện bị xử trí theo quân pháp."
Trương Tế Thế banh mặt đứng trước mặt ông ta, trong mắt mang theo vài phần sát khí nghiêm nghị. Nhìn thấy những tướng sĩ khác bên cạnh nhốn nháo lo lắng, lúc này không ai dám đứng ra cầu tình.