Đột nhiên bên ngoài đại trướng truyền đến một âm thanh.
Trong lòng Trương Tế Thế vừa động, nói: "Vào đi."
Chỉ thấy một thị vệ thân binh dẫn một tướng sĩ với trang phục chật vật chạy vào Đánh giá từ trang phục, hẳn là một bách phu trưởng.
"Khởi bẩm đại tướng quân, phát hiện có nhân mã Man tộc xuất hiện trên thảo nguyên của người Khương tộc."
Trương Tế Thế biến sắc: "Có bao nhiêu người?"
"Hẳn là khoảng ba ngàn người."
Nghe thấy con số này, Trương Tế Thế thở phào nhẹ nhõm một hơi. Ông ta còn tưởng lần này người Man tộc sẽ chuẩn bị kì binh gì. Chỉ là ba ngàn người thì không có tác dụng gì.
Tuy nhiên, cũng có khả năng là quỷ kế của người Man tộc.
"Những người này hiện tại ở nơi nào?"
"Tựa hồ là đi Hà Sáo trước, thuộc hạ lo lắng những man di này thừa dịp Hà Sáo trống trải, ý đồ tập kích Hà Sáo, cho nên trong đêm vội vã trở về, chỉ sợ lúc này bọn man di này đã tới được Hà Sáo rồi."
"Cái gì?" Biểu cảm của Trương Tế Thế thậm chí còn khó coi hơn trước.
Bọn man di này, thế nhưng lại thừa dịp tấn công Túc Châu, còn chia quân đi tấn công Hà Sáo.
Phải biết là, Hà Sáo đang đối phó với người Khương tộc trên thảo nguyên, mặc dù Khương tộc hiện tại bị chia năm xẻ bảy, Man tộc cũng không có thể tùy ý dụng binh trên lãnh địa của bọn họ. Giờ phúc này người Man tộc kia có thể tới Hà Sáo, chẳng lẽ đã đạt được thỏa thuận nào đó với người Khương tộc?
Cứ thế này, Hà Sáo lại trở nên nguy hiểm
Tuy nhiên, tường thành Hà Sáo cao hơn và vững chắc hơn Túc Châu. Trong chốc lát bọn man di không thể tấn công được.
Chỉ là lần này Định Nam xuất binh tới nơi đây, chỉ sợ Hà Sáo không còn được bao nhiêu binh mã, có thể chống đỡ được bao lâu vẫn còn khó nói.
Bách phu trưởng đến báo tin nói: "Tướng quân, có cần bẩm báo tình hình với nhị công tử bên kia không, để ngài ấy nhanh chóng mang binh tiến đến cứu viện?"
Mọi người đều biết, Hà Sáo chính là địa bàn của nhị công tử Trương Định Nam. Địa điểm này đã bị người bọc đánh, nếu như không quay về cứu viện, chỉ sợ sau này Hà Sáo không giữ được.
Trương Tế Thế vừa muốn gật đầu, nhưng đột nhiên dừng lại.
Cân nhắc trong chốc lát, ông ta nói: "Đại chiến đang ở trước mắt, việc này tạm thời không cần nói ra bên ngoài, để tránh dao động quân tâm. Về phần những an bài khác, ta sẽ thương nghị với Định Nam, ngươi không cần nhọc lòng. Đi xuống nghỉ ngơi đi."
Bách phu trưởng không ngờ những tin tức khẩn cấp như thế này, vậy mà lại có kết quả xử lý kia. Trong lòng tuy rằng lo lắng cho an nguy của Hà Sáo, nhưng đại tướng quân đều đã hạ lệnh, một thuộc hạ như hắn ta tự nhiên không có tư cách mở miệng. Chỉ đành có thể cáo lui.
Trương Thừa Tông nói: "Phụ thân, nếu Hà Sáo bị hạ, man di sẽ nhân cơ hội xâm chiếm vào Trung Nguyên hay không?"
Tuy rằng hắn ta đối phó với Trương Định Nam, nhưng trong lòng Trương Thừa Tông cũng vẫn có chút đại cục. Lúc này hắn ta có hơi lo lắng.
Trương Tế Thế lắc đầu: "Chỉ có hai ba ngàn người, nếu như Hà Sáo bị đánh bại, nhất định chỉ còn lại một nửa. Mặc dù là đánh vào trong thành, cũng sẽ không tạo ra được tổn thất gì lớn."
"Này, vậy đợi đến khi nhị để trở về, chẳng phải là trong lòng oán hận sao?"
"Đối đầu với kẻ địch mạnh, hy sinh một chút là khó tránh khỏi. Hắn thân là tướng quân tiên phong, nếu lúc này rời khỏi Túc Châu, mới là nguy hiểm thật sự, ngày mai là trận quyết chiến thắng bại, đến lúc chạy trở về hẳn là còn kịp."
"Hơn nữa, nếu vì chuyện này mà lưu Định Nam ở lại Túc Châu, cũng là chuyện tốt." Trương Tế Thế đem chuyện này chôn ở trong lòng, không nói ra.
Lần trước sau khi Tôn Kỳ Vân từ Hà Sáo trở về, Trương Tế Thế liền biết, Trương Định Nam đã sắp xếp Hà Sáo như một cái thùng sắt. Ngay cả là đại tướng quân như tông ta, cũng chưa chắc có thể lãnh đạo được quân phòng thủ Hà Sáo. Nếu như trải qua trận đả kích lần này, có lẽ Hà Sáo mới có thể ý thức được, bọn họ còn phải dựa vào Túc Châu. Chỉ khi Túc Châu còn một ngày, Hà Sáo của bọn họ mới có được an bình.
Mặc dù Trương Tế Thế cố tình che giấu tin tức, nhưng lúc này Trương Định Nam cũng nhận được tin tức từ Hà Sáo bên kia truyền đến.
Trương Định Nam thông qua thương đội của Phùng Trinh để truyền tin tức, cho nên bất luận là tin tức nào đều vô cùng nhanh chóng, so với Trương Tế Thế còn tốt hơn. Chỉ là lần này hắn ta đang đánh giặc ở tiền tuyến, tin tức từ bên ngoài truyền đến cũng bị phong tỏa. Cho nên khi nhận được tin tức, cũng đã là bức thư thứ hai do Cung Nam Tinh gửi đến.
"Hai vị tiên sinh quả thật đại tài, thế nhưng còn bắt sống được vương tử Man tộc!" Trương Thiết Ngưu kích động nói.
Trương Định Nam trên người đầy bụi đất và vết thương, lúc này mới mỉm cười thoải mái: "Cũng ít nhiều nhờ có công của Phùng nương tử, thế nhưng lại để cho nhóm thợ thủ công kia tạo ra được vũ khí kinh thiên động địa này."
Lúc này trong trướng chỉ có hai người, sắc mặt Trương Định Nam lập tức trở nên nghiêm túc: "Thiết Ngưu, ngươi phái người có năng lực truyền tin trở về, nhất định phải đem tin tức này bảo vệ nghiêm ngặt, quyết không để cho người khác biết đại chiến Hà Sáo đã kết thúc."
Trương Thiết Ngưu nói: "Tướng quân là có ý gì?"
Trương Định Nam nói: "Đây có thể là lý do để đội quân Hà Sáo của chúng ta có thể quang minh chính đại trở về lần nữa. Đặc biệt là loại vũ khí thần kỳ kia, nhất định phải đem giấu giếm, ít nhất kéo dài cho đến chiến sự bên này kết thúc, mặt khác, phải phái một tướng lĩnh đến phường quân giới bên kia nghiêm mật trông giữ, không để người khác tự ý ra vào truyền đi tin tức."
Trương Thiết Ngưu nghe vậy, cũng cảm giác được sự tình trọng đại: "Vâng, mạt tướng sẽ giao cho tâm phúc đi truyền tin."