Tiểu Kiều Thê Nhà Quân ( Dịch Full )

Chương 147

Chương 147
Chương 147
Vì thế khi thấy Trương Định Nam có thể có một đội ngũ kỵ binh khủng lồ như thế, trong lòng càng thêm kinh ngạc.

Cho dù lấy thực lực của Túc Châu cũng chỉ có số kỵ binh ít ỏi, Hà Sáo này làm sao có thể nuôi dưỡng được nhiều người như thế.

"Đại tướng quân, nếu như lần này đánh bại man di, Túc Châu chúng ta cũng sẽ nên thành lập đội kỵ binh như thế, đến lúc đó để cho nhị công tử truyền thụ kinh nghiệm cho chúng ta, sau này nếu có đội kỵ binh này, còn sợ gì kỵ binh Man tộc. Đến lúc đó không phải bọn chúng đánh chúng ta, mà là chúng ta chủ động đánh chúng."

Người nói chính là lão tướng Chu Mãnh của Túc Châu. Ngày thường ông ta làm người cũng không câu nệ tiểu tiết, trước đó còn chưa có nhiều chú ý đến Trương Định Nam, hiện tại thấy được nhị công tử trong phủ đại tướng quân vậy mà có được thực lực này, trong lòng cũng không tránh được mà khen ngợi vài câu.

Trương Thừa Tông nghe vậy, sắc mặt nhất thời đại biến, cười nói: "Hà tất phải phiền toái như thế, dù sao Hà Sáo bên kia cũng không có đại địch, đặt kỵ binh ở nơi đó cũng thật lãng phí, không bằng lần này sau khi đánh man di, bảo nhị đệ lưu đám kỵ binh đó ở lại là được. Phụ thân, ngài cảm thấy thế nào?"

Trương Tế Thế liếc nhìn hắn ta một cái, trong lòng cảm thấy hơi do dự.

Lần này sau khi Hà Sáo thể hiện được thực lực, khiến cho trong lòng ông ta có chút vui mừng, lại có chút kiêng kị.

Vui mừng là bởi vì với thực lực của Hà Sáo, những kế hoạch ngày sau của ông ta cũng có thể càng thêm suôn sẻ hơn, tranh giành Trung Nguyên lại càng thêm tự tin. Nhưng điều khiến ông ta kiêng kị chính là, đứa nhị nhi tử này hiện cũng không còn nghe lời ông ta nữa, quan hệ phụ tử hai người cũng không thân thiết, nếu một ngày ông ta còn ở đây, còn có thể quản được đứa nhi tử này, về sau không còn nữa, chẳng phải nội bộ Trương gia sẽ rối loạn hay sao.

Lời nói của Trương Thừa Tông nhắc nhở ông ta. Nếu lần này có thể lưu lại một phần sức mạnh của Hà Sáo, ngày sau giữ cho mình dùng, vẫn có thể xem là một bước cờ tốt.

Trương Tế Thế còn chưa kịp nghĩ ra, Chu Mãnh lại nóng nảy nói: "Làm sao có thể được. Đây chính là tài sản của nhị công tử, lúc trước khi ngài ấy rời khỏi Túc Châu, trong tay chỉ có một ngàn binh mã, quân nhu cũng không được phong phú. Những năm gần đây nhị công tử cũng chưa từng muốn nhiều hơn một văn tiền. Thật vất vả mới tích cớp được số tài sản kia, như thế nào có thể mạnh mẽ muốn lấy đi. Đây chẳng phải là muốn rét lạnh nhân tâm sao."

Trương Thừa Tông cười nói: "Lời này của Chu tướng quân sai rồi. Nhị đệ không chỉ là thuộc hạ của phụ thân ta, cũng là người của Trương gia chúng ta, Túc Châu này là nhà của đệ ấy, giữ người ở lại há có phải là làm khó người khác."

Chu Mãnh nói: "Cho dù là như thế, rốt cuộc vẫn không ổn."

Trương Thừa Tông đang định phản bác, nhưng thấy Trương Tế Thế xua tay, hắn ta chỉ có thể bất đắc dĩ dừng lại.

"Thừa Tông cũng là vì nghĩ cho Túc Châu, Chu tướng quân không cần phải tranh cãi với hắn. Về phần việc này định đoạt như thế nào, phải chờ sau cuộc đại chiến Man tộc chấm dứt rồi thảo luận lại đi."

Dù sao Chu Mãnh cũng là lão tướng dưới trướng của Trương Tế Thế, cho nên lúc này cái gì cũng nghe, lập tức nói: "Vâng."

Trương Tế Thế nói: "Bây giờ chúng ta đang ở giữa một cuộc chiến, Chu tướng quân có trách nhiệm nặng nề, vì vậy vẫn nên đi dò xét một phen, đừng để Man tộc lợi dụng được sơ hở."

"Mạt tướng tuân lệnh." Chu Mãnh vội lui đi ra ngoài.

Trương Thừa Tông tức giận không thôi: "Phụ thân, Chu Mãnh này nhất định là bị Trương Định Nam thu tâm, gì cũng nói thay cho hắn. Con thấy Chu Mãnh này về sau ngay cả lời của phụ thân đều cũng sẽ không nghe."

"Câm miệng!" Trương Tế Thế lớn tiếng nói.

"Phụ thân." Trương Thừa Tông sửng sốt một chút. Không biết là mình nói sai ở chỗ nào.

Trương Tế Thế thở dài: "Thừa Tông, hiện tại con đang bắt đầu hoảng hốt."

Trương Thừa Tông ánh mắt lấp lóe: "Con có cái gì phải hoảng."

Đôi mắt chim ưng của Trương Tế Thế nhìn chằm chằm vào hắn ta: "Trước đây con đều sẽ không bao giờ tranh cãi với những tướng lĩnh kia, đối với bọn họ cũng là vô cùng kính trọng. Nhóm lão tướng này thường khen ngợi con trước mặt ta. Nhưng hôm nay con lại cùng với lão tướng như Chu Mãnh mà đối chọi gay gắt, còn ở trước mặt ta châm ngòi quan hệ giữa ta với ông ta. Đây là vì cái gì? Bởi vì con sợ hãi, trong lòng con quá kiêng kị Định Nam. Cho nên khi nghe Chu Mãnh khen hắn, con theo bản năng phản bác lại Chu Mãnh, thậm chí coi Chu Mãnh như là kẻ thù của con."

"Phụ thân, con, con không có." Trương Thừa Tông phủ nhận. Hắn ta không có gì phải hoảng sợ, hắn ta là thiếu tướng quân của Túc Châu, dưới trướng hắn ta có hùng binh mãnh tướng, Trương Định Nam thì tính là gì.

Trương Tế Thế không muốn tranh luận với hắn ta về điều này, chỉ tiếp tục nói: "Mặc kệ con có hay không, nếu như hôm nay ta phải nói với con, đây là một chuyện rất nguy hiểm. Ngồi ở trên cao, kiêng kị nhất là bị người khác làm cho mất bình tĩnh. Con như vậy, rất dễ khiến cho các tướng lĩnh buồn lòng thất vọng. Còn có, đề nghị hôm nay của con quả thật không tồi, có thể làm giảm bớt thực lực của Định Nam, ngày sau quân Túc Châu cũng có thể càng yên ổn hơn. Kết quả này tuy tốt, lại không phải mục đích của con. Mục đích của con chỉ là nhắm vào Định Nam mà thôi. Hoặc nói là muốn từ trong tay hắn đoạt lấy kỵ binh mà hắn lấy làm tự hào. Thừa Tông, suy nghĩ này không hay. Nếu như con muốn thì tự mình đi lấy, tự tạo ra, mà không cần phải dùng những thủ đoạn kia, con kiêng kị Định Nam, lại cũng quá ỷ lại hắn. Lại bỏ qua năng lực của mình. Con nên biết, nếu như con có năng lực, mặc kệ Định Nam như thế nào, con đều có thể tin tưởng áp chế được hắn."

Nghe được những lời của Trương Tế Thế, Trương Thừa Tông cảm thấy thất bại. Mặc dù trong lòng không thoải mái, nhưng hắn ta cũng nghe được phụ thân ân cần dạy bảo cho mình: "Phụ thân, con hiểu rồi. Về sau con sẽ cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn. Định Nam có thể tự mình thành lập kỵ binh người Khương tộc, con cũng có thể khiến cho bọn họ thành lập kỵ binh, hơn nữa còn có thể tốt hơn so với hắn, mạnh mẽ hơn hắn."

Mặc dù kỵ binh dưới trướng của hắn ta không mạnh bằng Trương Định Nam, nhưng có phụ tử Liên Sơn, ngày sau sợ gì không thể vượt qua Trương Định Nam.

Lúc này đây, trong lòng của Trương Thừa Tông vô cùng có hùng tâm tráng chí.

"Báo!"
 
Bình Luận (0)
Comment