Tiểu Kiều Thê Nhà Quân ( Dịch Full )

Chương 146

Chương 146
Chương 146
Có chủ soái đứng ra chủ trì cục diện, các dũng sĩ phát run cũng nhốn nháo đứng dậy. Tuy rằng tướng lĩnh của bọn chúng nói không nguy hiểm, nhưng trong lòng bọn chúng vẫn sợ hãi, có người đã thậm chí bắt đầu có suy nghĩ quay trở về. Mắt thấy có mấy dũng sĩ muốn lâm trận bỏ chạy, Đại Mộc trực tiếp xông tới, dùng một đao chém chết một tên: "Kẻ lâm trận bọn chạy, chết!"

Lần này liền không ai dám đào tẩu.

Thấy bọn man di này thế nhưng không bị dọa chạy, mà còn chuẩn bị tiến công, người trên tường thành lại phát động Lôi Công giận, từng tiếng vang lớn này làm cho bọn man di kia ù tai đầu choáng váng. Tuy nhiên, bọn chúng cũng phát hiện, quả thật như Đại Mộc tướng quân nói, thật sự không bị tổn hại gì.

"Ồ- thứ này không thể làm hại chúng ta được."

Một dũng sĩ dũng cảm hét lớn, ngay sau đó những binh lính Man tộc khác cũng lần lượt phản ứng kịp, cầm lấy vũ khí chuẩn bị tiếp cục tiến công.

Trên tường thành, Cung Nam Tinh cau mày. Dù sao Lôi Công giận cũng không thể đả thương người, không nên sử dụng lần thứ hai. Không chỉ vô dụng, ngược lại khiến cho bọn man di kia nhìn thấy được thực hư.

Người chỉ huy ra lệnh phóng máy bắn đá lúc này cũng có chút áy náy, vì chính hắn ta là người mới hạ lệnh phát động.

Bởi vì hiệu quả lần thứ nhất không tệ, lại thấy bọn man di sắp muốn xông lên, cho nên vội vàng để người phát động lần thứ hai, không ngờ không được hiệu quả như lần đầu tiên, ngược lại còn khiến cho bọn man di này càng thêm hưng phấn.

Thấy bọn man di đã chấn chỉnh quân đội chuẩn bị tác chiến, trong lòng hắn ta cũng nóng như lửa đốt.

Một viên Bách phu trưởng phụ trách quản lý máy bắn đá nói: "Thiên phu trưởng, ở chỗ này còn dư lại một ít, làm sao bây giờ? Còn có cục sắt này, cùng với pháo lớn này, bắn hay không bắn?"

Đối với tác dụng của Lôi Công giận, ban đầu mọi người vô cùng kinh hỉ, nhưng hiện tại lại có chút thất vọng, cho nên đối với việc phóng loại vũ khí này cũng không nhiều ham thích nữa.

Thiên phu trưởng giơ tay lên: "Bắn, không đả thương được đám hỗn đản này, đánh cho bọn chúng vài quả lôi cũng không sao. Các ngươi bắn, những người khác cầm lấy vũ khí, chuẩn bị giết địch!"

"Vâng!" Bách phu trưởng kia lập tức tuân lệnh, sau đó để người khác bắt đầu khai hỏa những vũ khí còn lại.

Với những tiếng nổ lớn, bọn man di lại tấn công lên lần nữa, lần này bọn chúng đã không còn sợ. Tuy rằng bọn chúng không biết vì sao những người Đại Đường này lại chế tạo những âm thanh giống như tiếng sấm sét này, nhưng bọn chúng biết những thứ này không thể đả thương được bọn chúng, tự nhiên không cần lo lắng những thứ này.

Nhìn thấy đám người muốn xông lên tường thành, Cung Nam Tinh nhíu mày, đang chuẩn bị để dân phu ở dưới lầu sẵn sàng ứng phó bất cứ lúc nào, đột nhiên lại có một tiếng nổ lớn, tiếng hò hét trên thành lâu cũng ngừng, bọn man di ở dưới tường thành giống như bị giội nước lạnh, tất cả mọi người đều rơi vào trạng thái mê man.

"Cung tiên sinh, ngài nhìn xem.."

Tô Tinh cũng có vẻ kinh ngạc đến ngây người. Cung Nam Tinh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở một nơi xa cách thành lâu, mấy chục tên man di thế nhưng ngã trên mặt đất rên rỉ trong đau đớn. Mà bên cạnh là những dũng sĩ Man tộc khác hiển nhiên không thể tin được chính mình nhìn thấy cái gì.

Thiên phu trưởng trên thành lâu đột nhiên hét lên với mấy người bên phía máy bắn đá: "Con mẹ nói, mới vừa bắn cái gì thê, nhanh tiếp tục bắn đi. Giết chết lũ man di khốn kiếp đó."

Những binh lính ngay lập tức bắt đầu lay máy bắn đá, ném những cục sắt lên trên máy phóng rồi bậc lửa.

Rõ ràng bọn họ vừa mới nhìn thấy, thứ đã làm bọn man di kia bị thương, chính là những cục sắt xấu xí này. Không, đây là bảo bối cục cưng!

Rất nhanh, những chiếc máy bắn đá đã ném những cục sắt không rõ tên này ra ngoài.

Khi những cục sắt rơi xuống đất, phát ra một tiếng nổ lớn, thậm chí có một số ở trên không trung liền nổ tung, bên trong cục sắt có một số vật thể không rõ bắn về người phía Man tộc, rất nhanh rất nhiều người Man tộc bắt đầu giơ tay che mặt, hoặc là ôm bụng và các bộ phận khác của cơ thể, ngã xuống đất và la hét trong đau đớn.

Mà những người khác càng sinh ra tâm lý sợ hãi rất lớn đối với vật phẩm thần kỳ có thể gây ra tiếng vang, còn có thể tổn thương đến con người này.

"Lần này thật là Lôi Thần tức giận!"

Lần này, các dũng sĩ Man tộc trực tiếp ném vũ khí xuống, quỳ rạp xuống đất, khẩn cầu Lôi Thần đừng tức giận nữa.

Mà lúc này, Đại Mộc và Thác Đạt cũng khiếp sợ trước vũ khí.

"Đây là loại thần vật gì, không ngờ lại có năng lực như vậy!"

Cung Nam Tinh lập tức hét lên với các tướng lĩnh thủ vệ cửa thành: "Mở cửa thành, lao ra ngoài, bắt lấy một số man di, bắt sống thủ lĩnh của bọn chúng!"

Nhóm tướng sĩ thủ thành tuân lệnh, lập tức dẫn binh mã của đại doanh lao xuống thành lâu.

"Giết!"

Cửa thành mở ra, từng nhóm binh sĩ tinh thần phấn chấn xông ra ngoài. Ngay cả những dân tráng mới được chiêu mộ sau khi thấy bọn man di bị đánh ngây người ra, cũng cầm theo nông cụ đi theo sau đội quân ra xông ra ngoài xung phong liều chết.

"Xông lên!"

Lúc này, cuộc chiến Túc Châu sắp bước vào giai đoạn khốc liệt nhất.

Lần này mna di thông minh hơn nhiều so với lần trước tấn công Túc Châu, cũng lập tức phái ra toàn bộ binh lực, mà phái ra một bộ phận tiên phong tiến hành kiểm tra.

Trương Định Nam đã phái đội tiên phong của Đại Đường đánh hai trận đại chiến.

Lần này kỵ binh ở Hà Sáo phát huy sức mạnh rất lớn. Đặc biệt là những đội kỵ binh bao gồm người Khương tộc thậm chí có thể cạnh tranh với những tên man di.

Loại đội kỵ binh này khiến các tướng lĩnh Túc Châu đỏ cả mắt, nhốn nháo khen ngợi năng lực bất phàm của Trương Định Nam, không chỉ vì có thể khống chế dùng mấy người Khương tộc, mà còn có thể bồi dưỡng ra đội kỵ binh như thế.

Mọi người đều biết, kỵ binh tiêu hao quân phí gấp đôi bộ binh, đây cũng là nguyên nhân Đại Đường ít kỵ binh, rất nhiều tướng lĩnh tình nguyện dưỡng nhiều thêm chút bộ binh, cũng không muốn nuôi dưỡng kỵ binh.
 
Bình Luận (0)
Comment