Tiểu Kiều Thê Nhà Quân ( Dịch Full )

Chương 145

Chương 145
Chương 145
"Tam vương tử, vừa rồi ngài thật sự là quá lỗ mãng. Nếu như quân phòng thủ bên trong Hà Sáo có đại ưng xạ thủ, như vậy quá nguy hiểm."

Đại ưng xạ thủ trong bọn man di cũng giống như thần tiễn.

Đại Mộc tướng quân nhớ tới vừa rồi tam vương tử đột nhiên xông ra ngoài kêu to, lại còn lộ ra thân phận tôn quý, trong lòng liền nghĩ mà sợ hãi không thôi.

Tam vưởng tử này là do Liên Hoa phu nhân được đại vương sủng ái nhất sinh ra. Ngày sau nhất định là có hy vọng thừa kế vương vị. Lần này nếu không phải biết Hà Sáo không có đại tướng trấn giữ, binh lực không nhiều, vô cùng an toàn, đại vương cũng sẽ không cho tam vương tử đi theo. Bất quá dù như vậy, ông ta cũng không thể không đề phòng. Nếu như thật sự xảy ra chuyện, chính là địa vương có buông tha cho ông ta, Liên Hoa phu nhân cũng sẽ lột sống ông ta.

Thác Đạt không hiểu tâm tình phức tạp của ông ta lúc này, chẳng hề để ý tới mà chỉ nói: "Sợ cái gì, dũng sĩ Man tộc chúng ta anh dũng vô địch, bách chiến bách thắng, những người Đại Đường này không phải là đối thủ của chúng ta. Hơn nữa ngươi xem, dũng sĩ của chúng ta vừa rồi không phải là rất hưng phấn sao?"

Đại Mộc tướng quân nghe thế liền không có lời gì để nói. Tam vương tử tùy hứng làm bậy không phải ngày một ngày hai, chuyện này ông ta nên sớm dự liệu được như thế. Lúc này có khuyên bảo cũng vô dụng, chỉ có thể đảm bảo cho vương tử được an toàn là được.

Hai bên đang đánh nhau ác liệt. Đã có một số tên Man tộc leo tường thành, bất quá chỉ có một lúc, lại bị một đám binh lính Đại Đường xông tới chém giết.

Mặc dù vậy, người Man tộc đều là những người liều lĩnh, người trước vừa ngã xuống, người sau liền đi lên.

Sau khi Tống lão và Cung Nam Tinh nhìn rõ tình hình hiện tại của Man tộc, đã được bảo vệ thật chặt chẽ mà rời khỏi tường thành.

"Có vẻ như con cá này không dễ bắt." Cung Nam Tinh nói.

Tống lão cũng có chút ngưng trọng. Mắt thấy có món lợi lớn dâng lên tới miệng, lại cố tình không đủ thực lực, ăn không nổi miếng thịt này. Nếu như lúc này có tướng quân ở Hà Sáo, bọn người dũng mãnh của Tiêu giáo úy cũng ở đây, muốn bắt người Man tộc này tự nhiên là dễ như trở bàn tay. Nhưng lúc này thực lực của Hà Sáo chỉ dưới ba phần, cứ như vậy, ngay cả thủ thành còn phải dốc toàn lực, nào lại có biện pháp đánh cho bọn man di kia sợ hãi, bắt được vị tam vương tử kia.

Hai người đang thương lượng, Tô Tinh đã sớm dẫn theo một đám bảo vệ của phường quân giới đưa đồ vật tới.

"Tô cô nương, sao ngươi lại tới đây?"

Cung Nam Tinh nhận ra Tô Tinh ngay lập tức.

Tô Tinh nghiêm túc nói: "Đây là vũ khí mà phu nhân bảo nô tỳ đưa tới, Lôi Công giận. Nhưng lại để cho tiên sinh an bài."

Cung Nam Tinh liếc nhìn Tống lão, Tống lão nhìn Lôi Công giận này, cười nói: "Không bằng thử một chút xem."

Một bọn man di trên tường thành vừa bị giết, phía sau lại có một bọn người tới kháng cự, những hộ vệ này nâng máy bắn đá bên cạnh lên, ném mấy quả Lôi Công giận tới.

"Những người Đại Đường đó đang làm gì vậy, bọn chúng chuẩn bị ném đá sao?"

Thác Đạt tò mò nhìn bức tường thành phía xa. Bởi vì khoảng cách quá xa, hắn ta chỉ nhìn thấy người Đại Đường trên tường thành đang vung máy bắn đá thật lớn, nhưng lại không biết bên trong đặt cái gì.

Đại Mộc tướng quân cười lạnh: "Lúc này dũng sĩ của chúng ta đều đã tách ra, mấy cục đá này cũng không thể đánh trúng ai, người Đại Đường này thế nhưng lại ngu ngốc như thế."

Thác Đạt nói: "Hình như có điều gì đó không ổn. Người Đại Đường không ngu ngốc đến mức như vậy, binh thư của bọn họ rất lợi hại."

"Tam vương tử, ngài đã quá xem trọng những người Đại Đường này, ta thừa nhận bọn họ quả thật có người giảo hoạt như hồ ly, nhưng cũng có những người ngu như trâu, giống như dê bò trên thảo nguyên của chúng ta, cần phải để chúng ta dùng roi quất."

"Phanh!"

Đột nhiên, một tiếng nổ lớn vang lên ở trong đội ngũ của Man tộc, giống như sấm sét đại địa, làm cho toàn bộ binh lính Man tộc binh lính ù tai hoa mắt, lập tức kinh hãi quỳ rạp xuống đất.

Ngay cả Thác Đạt và Đại Mộc tướng quân lúc này cũng sững sờ, tay chân run rẩy nhìn nơi có động tĩnh.

Thấy nơi đó trống rỗng, cái gì cũng không có.

"Là sấm sét sao, trời cao tức giận sao?"

Thác Đạt sợ tới mức tay chân phát run.

Lần đầu tiên hắn ta cảm nhận được sự nguy hiểm của chiến tranh, cảm nhận sinh mệnh của mình đang bị đe dọa. "Lui binh, lui binh, người Đại Đường này biết yêu pháp, thiên địa kinh hãi."

Những dũng sĩ khác vẫn còn quỳ trên mặt đất không dám động đậy.

"Ha ha ha." Nhìn một màn này, binh lính trên tường thành đầu tiên là bị vũ khí nhà mình tạo ra động tĩnh lớn sợ ngây người, sau đó mới ý thức được, đây không phải là sấm sét từ trên trời giáng xuống, mà là đại pháo nhà bọn họ vừa ném ra. Lại thấy bọn man di vừa rồi còn hung mãnh vô cùng lại quỳ trên mặt đất run rẩy, tất cả đều vui vẻ cười lên.

"Uy lực này thật sự phi thường."

Cung Nam Tinh hài lòng nói. Lại cảm thấy đáng tiếc, thứ này chung quy chỉ có thể phấn chấn khí thế, làm kinh sợ kẻ địch, lại không thể làm vũ khí giết địch. Bằng không, ông ta liền dám mang theo đám binh lính lao ra ngoài, trực tiếp bắt sống vương tử Man tộc kia.

Lúc này cả thành Hà Sáo cũng nghe thấy tiếng động lớn này, ở trong thành không dám động, mãi cho đến khi nghe được tiếng cười trên tường thành, mới biết được tiếng vang này hóa ra là chuyện tốt.

Dân chúng sôi nổi reo hò: "Bọn man di làm nhiều điều bất nghĩa, ngay cả ông trời cũng không chịu nổi, sét đánh chết đám súc sinh này đi."

"Đánh chết đám gia súc đó đi!"

Lúc này, Đại Mộc đại tướng quân của Man tộc đã có phản ứng lại, mặc dù trong lòng ông ta cũng kinh hoàng, đối với năng lực thần thông này cũng có lòng sợ hãi, nhưng ông ta cũng là một lão tướng, biết lúc này mặc kệ là thế nào cũng sẽ tạo thành uy hiếp lớn cho đội quân Man tộc. Liền cưỡi ngựa vào trong đội ngũ hô lên: "Đều đứng lên cho ta, đây là quỷ kế của người Đại Đường, mau đứng lên, vũ khí của bọn chúng chỉ có thể tạo thành tiếng vang lớn, không thể đả thương đến chúng ta. Các ngươi không bị thương, mau đứng lên!"
 
Bình Luận (0)
Comment