Đột nhiên, một hồi trống vang lên.
Âm thanh không quá mạnh, từng chút từng chút, có vẻ đã cố hết sức.
Có binh lính nhìn về phía có tiếng trống, giữa thành có một chiếc trống trận dưới tường thành. Một nữ nhân ăn mặc y phục mộc mạc đang đánh chiếc trống lớn. Có người tinh mắt nhận ra người đánh trống chính là nữ chủ nhân của Hà Sáo.
"Là tướng quân phu nhân."
Có người hét lên.
Sau khi Lưu Mẫn Quân gõ vài cái, liền không phải miễn cưỡng. "Các huynh đệ, vì Hà Sáo, vì thê nhi trong nhà, nhất định phải anh dũng giết địch, thành Hà Sáo của chúng ta, tất cả phụ lão, sẽ cùng tồn vong với các người!"
Âm thanh của nàng ta yếu nhược, nhưng bên cạnh đã có rất nhiều nữ nhân vây quanh một chỗ, đồng loạt lấy lời nói của nàng ta hô lại một lần. Sau đó liền có nữ nhân khác tiến lên gõ trống trận.
Những binh lính trên tường thành nghe được, trong lòng nhất thời kích động.
Bọn họ là nam nhân, là nam nhân phải bảo vệ cho nữ nhân của mình, bảo vệ lão nhân và trẻ nhỏ trong nhà.
Giết sạch những tên man di này, bảo vệ quê hương của bọn họ, đây là sứ mệnh vốn có từ khi nhóm hán tử này được sinh ra. Một khi đã như vậy, bọn họ còn sợ chim gì a!
"Giết!"
Binh lính lớn tiếng kêu to.
"Những người Đại Đường này lại có sĩ khí như vậy." Tam vương tử Thác Đạt kinh ngạc nói. Thân là chủ tướng, hắn ta không cần tự mình ra trận, chỉ ở phía sau đốc chiến là được.
Hơn nữa hắn ta cũng rất tán đồng với một câu trong binh thư của Đại Đường: "Quyết thắng thiên lý chi ngoại*."
*Quyết thắng thiên lý chi ngoại trong câu Vận trù duy ác chi trung, quyết thắng thiên lý chi ngoại "(Sử ký – Cao Tổ bản kỷ). Dịch nghĩa: Mưu tính trong màn trướng có thể quyết định chiến thắng ở ngoài nghìn dặm.
Một người có bản lĩnh chân chính không cần ra trận, mà là chỉ cần ở cách ngàn dặm, đều có thể chỉ huy chiến sự thắng lợi.
Bất quá vào lúc này, hắn ta có chút nghĩ không ra, đội quân của Đại Đường lại đột nhiên có sĩ khĩ trở lại. Tựa như có thần trợ.
" Đại Mộc tướng quân, ngươi có biết vì sao người của Đại Đường này đột nhiên trở nên khác thường không? "
Lúc này Đại Mộc tướng quân đang căng thẳng theo dõi trận chiến, nào có tâm tư giải đáp trăm ngàn lý do vì sao này. Bất quá e ngại dù sao hắn ta cũng là tam vương tử, chỉ có thể nói:" Có lẽ bọn họ có nhân vật quan trọng nào đó ra mặt khích lệ sĩ khí, những người Đại Đường này đều thích làm như vậy, những binh lính kia cũng thích như vậy. "
Kỳ thật ông ta cũng không nghĩ ra, khi Man tộc đánh nhau, binh lính ngay cả đại vương còn không nhận. Những binh lính Đại Đường này vẫn có thể tán thành với mấy câu nói của người khác.
Tam vương tử vừa nghe đến biện pháp này, ánh mắt liền sáng lên:" Ta biết rồi. Trong binh thư có nói 'công tâm vi thượng', xem ra chính là nói cái này. "
Đại Mộc tướng quân căn bản chưa từng đọc binh thư của Đại Đường, chỉ có thể gật đầu lung tung.
Tam vương tử càng thêm cao hứng, phi ngựa xông tới một vị trí ở phía trước, dùng ngôn ngữ Man tộc lớn tiếng nói:" Ta là tam vương tử của Man tộc, ta lấy danh nghĩa vương tử lệnh cho các ngươi, đánh bại bọn chúng, chiến thắng bọn chúng, chiếm lấy tòa thành này! "
Lúc này phía trước chỉ có một ít binh lính Man tộc đang chém giết, phía sau còn có rất nhiều người chuẩn bị sẵn sàng xuất thủ, bất cứ lúc nào cũng chờ mệnh lệnh, nghe được lời này của tam vương tử, cũng kích động hô lên:" Vương tử, vương tử! "
Tống lão trên tường thành nghe vậy nhíu mày, kéo một binh lính người Khương tộc bên cạnh hỏi:" Những man di kia la hét cái gì? "
Binh lính Khương tộc lo lắng nói:" Hình như là đang gọi vương tử. "
" Vương tử? "
Tống lão nheo nheo mắt, nhất thời vui mừng khôn xiết:" Ha ha ha ha, thì ra là vương tử, ha ha ha ha. "
Ông ta cười và lao xuống tường thành, tìm thấy Cung Nam Tinh đang thu xếp người bị thương dưới tường thành:" Cung hiền đệ a, Cung hiền đệ. "
Cung Nam Tinh đang bận rộn, khi thấy ông ta đột nhiên cười lớn lao xuống, cũng thình lình cả kinh, hỏi:" Man di đã lui binh? "
" Vẫn chưa. "Tống lão cười nói.
Cung Nam Tinh cau mày nói:" Bây giờ đang giết địch, vì sao Tống lão lại cười to như thế này, để mọi người nhìn thấy được, còn ra thể thống gì. "
Nếu là ngày thường, Tống Lão đương nhiên sẽ cùng người này đấu một trận mồm mép. Nhưng hiện tại lại không nhịn được tươi cười:" Ngươi có biết, lần này Man tộc đã phái ai tới không? "
" Là vị tướng quân nào của Man tộc? "
Tống lão cười cười, hai mắt sáng ngời nói:" Là một vị vương tử của Man tộc. "
" Vương tử? "Cung Nam Tinh cũng mở to hai mắt." Vậy mà lại phái một vị vương tử đến Hà Sáo của chúng ta, cũng là quá đánh giá cao chúng ta. "
Phải biết là, mặc kệ là Đại Đường hay Man tộc, vương tộc ở trong lòng dân chúng đều là chí cao vô thượng, là người thống trị trời sinh. Nếu như không tất yếu, tất nhiên sẽ không tùy tiện phái một vị vương tộc đến tiền tuyến mà tác chiến.
Vậy mà lần này Man tộc lại phái một vị vương tử đến Hà Sáo, là có dụng ý gì?
Tống lão cười lắc đầu:" Ngược lại ta cảm thấy, bọn chúng xem nhẹ Hà Sáo chúng ta, mới có thể phái vị vương tử này đến đây. Không nghĩ tới a, thật là không nghĩ tới, Hà sáo chúng ta lại có thể gặp được một con cá lớn như vậy đưa tới cửa! "
Cung Nam Tinh nghe vậy thì nhìn ông ta nói:" Ý của Tống lão chính là? "
" Nếu đã đưa tới cửa, há có để lý để hắn trở về. Hơn nữa ta suy đoán, trận tác chiến hôm qua đều bắt nguồn từ vị vương tử này. Xem ra vị vương tử này cũng có học binh thư của Đại Đường chúng ta, nhưng lại là một gà mờ. Ha ha ha. Một khi hắn đã ngưỡng mộ văn hóa của chúng ta như thế, không bằng giữ hắn lại làm khác, để cho chúng ta dạy hắn thật kỹ. "
Vừa nghe được, hai mắt của Cung Nam Tinh cũng tỏa sáng. Nếu có thể giữ được vị vương tử này, không chỉ thanh danh của Hà Sáo sẽ vang xa, mà còn có thể đổi lấy những lợi ích lớn hơn.
Một vị vương tử càng quý giá hơn so với môt tướng lĩnh bình thường. Hơn nữa vương tử có thể đi theo đại quân xuất chiến, chắc chắn được Man vương vô cùng sủng ái, đến lúc đó, cũng có thể để cho bọn Man tộc biết được sâu sắc cái gì là vừa ra vừa đổ máu.
" Tống lão a, lần này chúng ta không chỉ muốn thắng, còn muốn đại thắng mà về. Ngàn vạn lần không thể để tuột mất con cá này. "
" Ha ha ha, ý kiến của anh hùng cũng giống nhau a. "Tống lão vui vẻ vuốt râu." Đi lên xem trận chiến đi, ta và ngươi mau chóng nghĩ biện pháp, giữ con cá này lại!"