Đại doanh Man tộc nửa đêm bị tập kích, lại khiến Thác Đạt học được một chút đạo lý trên binh thư. Số lần các phương thức chiến đấu xuất hiện nhiều nhất, càng nói được là nó hữu dụng. Chẳng sợ nhìn thì vụng về, nhưng vẫn là bách thí bách linh*.
*bách thí bách linh: Trăm lần thử trăm lần thiêng.
Cung Nam Tinh đang vuốt râu và cả Tống lão đều phá lên cười. Một chồng đậu rán và một bình rượu nhỏ bày biện ở một bên, hai người thoạt nhìn vô cùng hợp ý.
Sau một đêm tập kích, đội quân Man tộc không thể động gân cốt nhiều được nữa, cũng đã bị tổn thương đến chút nguyên khí. Đáng tiếc là một đêm quá ngắn, không thể tiến hành tập kích hết đêm, nếu không thêm vài lần nữa, ngày mai các tướng sĩ thủ thành có thể nhẹ nhàng một chút.
"E rằng ngày mai sẽ là một hồi ác chiến." Cung Nam Tinh ngưng trọng nói.
Tống lão nói: "Nhưng trận chiến này chúng ta sẽ thắng. Đối với chúng ta mà nói, chiến tranh là điều không thể tránh khỏi, sớm muộn gì chúng ta cũng phải trải qua. Sau này so với việc đem vũ khí dùng chống lại người một nhà, trước mắt không bằng giết nhiều man di hơn một chút."
Cung Nam Tinh cũng khẽ thở dài.
Hơn nữa, nếu như đã ủng hộ chủ công tranh đoạt ngôi bảo tọa vô thượng kia, sớm muộn gì cũng phải đối mặt với ngày này. Hiện tại vây cánh của chủ công còn mỏng manh, về sau chỉ có thể trải qua ngày càng nhiều cuộc chiến. Mà chiến tranh với Man tộc càng không thể tránh khỏi.
"Tống lão, ông nói xem, chúng ta sẽ đợi đến được ngày đó chứ?"
Tống lão liếc ông ta một cái: "Lời này của ngươi chẳng lẽ là cố ý nói cho ta nghe. Tuổi tác của ta lớn hơn ngươi nhiều như vậy, nếu như ngươi không thấy được, chẳng phải là nói ta cũng không thấy được sao. Thật là bụng dạ khó lường a."
Nghe Tống lão nói đùa, Cung Nam Tinh lắc đầu cười nói: "Được rồi, là tại hạ lỡ miệng, lỡ miệng rồi, tại hạ tự phạt một ly. Cũng không thể uống quá nhiều được, ngày mai còn phải thủ thành nữa."
"Ngươi cứ lo tốt việc trong thành là được, về phần những chuyện khác, cứ giao lại cho lão phu." Tống lão môt bộ dạng tiêu sái nói.
Cung Nam Tinh mỉm cười, không nói tiếp nữa, chậm rãi nhấm nháp ly rượu trong tay. Nhìn đám man di ở đối diện dập lửa lung tung.
Sáng hôm sau, sau khi Lưu Mẫn Quân tỉnh dậy, nàng ta đã nghe được tin tốt này, vui mừng nói: "Tống tiên sinh quả nhiên dụng binh như thần, còn chưa khai chiến, đã làm tan sĩ khí của man di. Hôm nay quân Hà Sáo của chúng ta nhất định có thể tiết kiệm được không ít sức lực."
Lão bà tử cười nói: "Còn không phải thế sao, hôm qua nghe được động tĩnh, đám man di kia cả đêm không được nghỉ ngơi, hôm nay chỉ sợ không còn sức lực gì để đánh nhau."
Lưu Mẫn Quân nhìn ra ngoài cửa sổ: "Không đánh thì tốt rồi, nếu không cho dù là đánh thắng, mấy quân nhân của chúng ta cũng sẽ tổn thất không ít."
Nàng ta xoa xoa bụng, mong con cái sau này được sống trong cảnh bình yên, không phải trải qua những cơn giông tố đẫm máu này.
Lúc này, Phùng Trinh đang ở trong phường quân giới, nhìn nhóm sư phụ đang nghiên cứu vũ khí.
Kể từ khi chế tạo được Lôi Công giận, nhóm đại sư phụ này liền càng có thêm tin tưởng, hơn nữa Lưu Mẫn Quân sẵn sàng chi bạc cho bọn họ bên này, ủng hộ cho bọn họ tiếp tục nghiên cứu, cho nên trận này nhóm đại sư phụ trong phường quân giới liền không nghỉ ngơi, vẫn luôn không ngừng đẩy nhanh tốc độ chế tạo vũ khí có uy lực cường đại hơn.
Sau khi tối hôm qua có được chút tiến triển, liền có người đến thông báo cho Phùng Trinh.
Phùng Trinh vốn vẫn đang lo lắng cho chuyện thủ thành hôm nay, thế nhưng sau khi nghe được tin tức này, lập tức cả người tinh thần phấn chấn, vội vàng dẫn theo Tô Tinh đến để xem.
"Đây là vũ khí mới sao?"
Phùng Trinh nhìn vật thể hình cầu được bọc trong tấm sắt trên bàn. Bề ngoại nhưng lại có chút giống.
Bất quá vẫn cảm thấy tạo hình quái quái.
Đại sư phụ nói: "Nếu như phu nhân có thuận tiện, chúng ta đi tìm một vị trí trống trải thử xem."
"Trong thành này nào còn có chỗ trống nữa, thôi, cứ làm ra thêm một ít, sau đó lại đem đối phó với bọn man di kia thử xem."
Đại sư phụ nghe thế thì hai mắt sáng rực lên: "Như vậy cũng được, vật này nhất định uy lực kinh người, sợ vô hình sẽ đả thương người."
Đương nhiên, hiệu quả này đều là do chính ông ta tưởng tượng ra, còn chưa có đưa vào thực nghiệm.
Mặc dù trong lòng Phùng Trinh có chút thất vọng, nhưng những đại sư phụ này vẫn kiên trì nghiên cứu bám riết không tha những thứ này, không ngừng cải tiến, vẫn là không dễ dàng. Hơn nữa, với hoàn cảnh trình độ sản xuất và tài nguyên của hiện tại, có thể đạt đến trình độ này đã thật không tồi.
Nàng nói: "Liền làm ra trước mười mấy hai mươi cái đi, để cho thợ thủ công lên trên tường thành sử dụng với nhóm man di kia xem xem."
Sau khi căn dặn xong, nàng lại đi ra ngoài. Chờ nàng vừa rời khỏi, đại sư phu liền chạy nhanh đi an bài những người gấp gáp chế tạo thứ này: "Mau nhanh lên, đợi lát nữa chúng ta cho đám man di hung hăng kia thấy một lần đi. Để cho bọn chúng xem loại vũ khí này của chúng ta lợi hại như thế nào, ha ha ha."
Đôi mắt của đại sư phụ phấn khích đến đỏ hoe.
Ngay sau khi Phùng Trinh rời khỏi phương quân giới, liền nghe được bên tường thành truyền đến tiếng hò hét. Âm thanh đều là từ ngoài thành truyền tới. Động tĩnh của man di rất lớn, thường thường còn chưa giết tới đã đem nhóm đối thủ sợ tới mức chân cẳng nhũn ra. Cũng may quân phòng thủ trong Hà Sáo này cũng có một số lão binh từng ra chiến trường, rất nhanh có thể ổn định được nhóm tân binh này.
Trên tường thành, Tống lão cũng đang quan sát tình hình bên dưới.
Trải qua nhiều năm mò mẫm việc công thành, cùng với những thợ thủ công trước đó cướp đoạt của Đại Đường, hiện tại Man tộc đã có tương đối đầy đủ trang bị công thành. Gần đây liền trực tiếp làm thang mây, sau đó cho người lấy cọc gỗ lớn đâm vào cửa thành, từng đợt âm thanh, khiến cho nhân tâm hốt hoảng.
"Bất quá chỉ là man di vô học, không khác gì súc sinh, các ngươi không cần sợ hãi, cầm chắc đao kiếm trong tay, một tên đi lên liền giết một tên." Tống Lão lớn tiếng nói.
"Đúng vậy."
Binh lính bên cạnh nắm chặt vũ khí, nhìn hàng cung thủ phía trước bắn tên ngã xuống, nhìn từng nhóm man di bị bắn ngã, trong lòng mọi người cũng thấy phấn chấn.
Nhưng phấn chấn không được bao lâu, nhìn thấy cung thủ phía bên người mình cũng bị bắn trúng.
Những tên man di kia không chỉ có kỹ thuật cưỡi ngựa tinh vi, ngay cả tiễn pháp cũng vô cùng lợi hại.
Chẳng mấy chốc, sĩ khí bên này liền có chút sa sút.
Thành Hà Sáo chắc chắn đã thiếu một vị chủ tướng có bản lĩnh mạnh mẽ để trấn thủ ở chỗ này, trong lòng binh lính rốt cuộc cũng thiếu chút tự tin.