Lúc này địch nhân đã tới gần, không ai chú ý tới, một đội quân Man tộc mấy ngàn người đang càng ngày càng gần Hà Sáo.
"Phùng Trinh, bên ngoài tình huống thế nào?"
Khi Phùng Trinh mới từ trên đường trở về, Lưu Mẫn Quân lo lắng bước lên và hỏi. Phùng Trinh cũng hiểu tâm trạng của nàng ta bây giờ, tốt xấu gì lúc trước nàng cũng trải qua trận chiến gay cấn ở thành Túc Châu, vì vậy mặc dù hiện tại rất khẩn trương, nhưng lại không quá sợ hãi. Lưu Mẫn Quân thì khác, dù sao nàng ta cũng là một tiểu thư quý tộc sống ở kinh đô phồn hoa, bất ngờ đến nơi này trở thành nữ chủ nhân của thành Hà Sáo, khi đang mang thai mà nàng ta phải trải qua việc ngoại tộc đến xâm phạm, cũng thật vất vả cho Lưu Mẫn Quân có thể chịu đựng được tâm tình sợ hãi, kiên trì lưu lại trấn thủ thành Hà Sáo.
"Mặc dù dân chúng bên ngoài lo lắng, bất quá biết có được đại quân bảo hộ, cho nên cũng không hoảng loạn. Hơn nữa, đám người của Cung tiên sinh đã trấn an thích đáng, hiện tại không có xuất hiện hỗn loạn. Cung tiên sinh đã thu nạp tráng đinh, chuẩn bị làm quân dự bị đi thủ thành. Dù sao nơi này cũng là biên thành, mọi người đều đã trải qua điều này, cho nên đều rất phối hợp." Phùng Trinh tận lực dùng giọng điệu không nhanh không chậm thuật lại, sợ ảnh hưởng đến tinh thần của Lưu Mẫn Quân.
Quả nhiên, Lưu Mẫn Quân liền thả lỏng một chút: "Chỉ cần dân chúng không loạn thì đã tốt, nghe Cung tiên sinh nói lần này chỉ có mấy ngàn địch nhân tới, tường thành của chúng ta kiên cố, có thể chống cự được một đoạn thời gian. Chỉ cần mấy người phu quân trở lại liền tốt rồi."
Phùng Trinh nói: "Phu nhân, chỉ sợ tướng quân không thể sớm trở lại được. Túc Châu bên kia chỉ sợ đã đánh nhau rồi. Tướng quân nhất định không thể trở về Hà Sáo khi chúng ta lâm trận, chúng ta vẫn phải muốn dựa vào chính mình." Nàng không muốn cho Lưu Mẫn Quân gáo nước lạnh, nhưng nếu Lưu Mẫn Quân muốn bảo vệ thành, nàng ta phải biết tình hình hiện tại. Hơn nữa, Phùng Trinh cũng hy vọng rằng sau khi Lưu Mẫn Quân biết được tình huống, có thể đưa ra phán đoán chính xác. Tỷ như ở thời điểm nguy hiểm, có thể rời khỏi Hà Sáo giữ được một mạng.
Sau khi biết rõ tình hình, Lưu Mẫn Quân trầm mặc một lúc rồi nói: "Chúng ta vẫn phải để những phụ nhân trong thành chuẩn bị vật tư hậu cần. Còn Phùng Trinh, vũ khí lần trước ngươi đã dùng qua một lần ở Túc Châu, cũng có thể chuẩn bị một ít."
Phùng Trinh nói: "Hiện tại đã có Lôi Công giạn, nhưng thật ra so với thứ kia còn hiệu quả hơn."
Lưu Mẫn Quân thở dài: "Nếu như phường quân giới bên kia có thể làm ra được thuốc nổ như ngươi nói thì tốt rồi. Thành Hà Sáo của chúng ta, aic ũng không thể phá được."
Bên ngoài thành Hà Sáo, đại quân Man tộc mới đến được vị trí bảy tám dặm, đã bị gai ngầm ở dưới đất khiến cho người ngã ngựa đổ. Đây là sau khi Hà Sáo hận được tin tức, quân phòng thủ và nhóm dân chúng cùng nhau thiết trí ra nơi này. Bởi vì gai ngược không lớn, lại dùng cỏ xanh bao trùm lại một tảng lớn, căn bản không lớn được bao nhiêu.
Người Man tộc không có chuẩn bị trước, bị gai đâm như thế liền tổn thất không ít chiến mã.
Những con ngựa này đã bị thương ở chân, về sau không thể tác chiến nữa. Mà những con ngựa chấn kinh cũng khiến người Man tộc rơi xuống, bị gai đâm khắp cả người bị thương, càng kêu thảm thiết không thôi.
"Những người Đại Đường này đã sớm chuẩn bị, làm sao bọn chúng biết chúng ta muốn tới tập kích bọn chúng." Một tướng quân trẻ tuổi Man tộc nói.
Một vị tướng lĩnh lớn tuổi bên cạnh nói: "Tam vương tử cũng không biết, người Đại Đường là gian xảo nhất, thậm chí còn gian xảo hơn cả lang sói trên thảo nguyên, hơn nữa bọn chúng có rất nhiều biện pháp để thăm dò tin tức, thường chỉ cần đại quân của vương đình chúng ta xuất phát, bọn chúng sẽ có được tin tức."
Vị tướng trẻ tuổi này là là nhi tử thứ ba của thủ lĩnh Man tộc, Thác Đạt.
Lúc này, Thác Đạt vui vẻ nói: "Hóa ra người Đại Đường thông minh như vậy, nếu sau này ta trở thành vương của Đại Đương, nhất định sẽ để cho tộc nhân của chúng ta học được bản lĩnh của bọn chúng, ta nghe vũ khí của người Đại Đường cũng rất tốt. Còn có những đồ dùng đẹp đẽ đó, đều là do bọn chúng làm ra. Về sau nếu chúng ta biến bọn chúng thành nô lệ của chúng ta, nhất định ta sẽ để cho bọn chúng làm thêm cho chúng ta nhiều đồ dùng đẹp hơn."
Hắn ta lại nói: "Đúng rồi, lần này chúng ta sẽ bắt nhiều người Đại Đường đem về, để cho bọn chúng dạy ta những kỹ năng kia. Về sau chúng ta sẽ còn thông minh hơn bọn chúng."
Tướng quân cau mày nghĩ thầm: "Người Man tộc chúng ta bách chiến bách thắng, không cần phải học tập bản lĩnh của đám người Đại Đường vô dụng này, chỉ cần biến bọn chúng thành nô lệ của chúng ta, muốn làm cái gì, cứ an bài cho bọn chúng đi làm là được." Bất quá khi đối mặt với vị vương tử rất được sủng ái này, ông ta cũng không dám nói thẳng, nói: "Tam vương tử, sĩ khí của dũng sĩ chúng ta hiện tại đã chịu đả kích, ngài hẳn nên hạ lệnh công kích lần nữa, để cho bọn họ đi công thành."
Thác Đạt nhìn những dũng sĩ đang chấn kinh, lại nhìn tường thành hùng vĩ của Hà Sáo, lắc đầu nói: "Không được, tường thành này cao như vậy, dũng sĩ của chúng ta đã chịu thương tổn rồi, nếu lại ra tay tấn công, nhất định sẽ thất bại thảm trọng. Người Đại Đường không phải thích nhất là dùng mưu kế sao, trong binh thư của bọn chúng ghi lại rất nhiều mưu lược, chúng ta cũng có thể dùng mưu kế hoàn toàn đánh thắng, mà không phải dùng đến tính mạng của dũng sĩ chúng ta."
Tướng quân nghe vậy sắc mặt trầm xuống, đành phải cúi đầu nói: "Tuân mệnh vương tử."
Cung Nam Tinh và Tống lão trên tường thành thấy vậy thì có chút kinh ngạc. Từ trước đến nay khi Man tộc công thành, đều là đến gần công thành ngay, đánh mệt mỏi rồi lại nghỉ ngơi, sau đó tiếp tục tấn công. Nhưng đối diện Man tộc trước mặt ngoại trừ sau khi chấn kinh, thế nhưng lại không hề có động tĩnh gì, ngược lại còn dựng trại đóng quân ở ngoài thành.
Tống lão nheo mắt nói: "Xem ra người Man tộc dẫn binh này cũng không đơn giản."
Cung Nam Tinh cười nói: "So với nhóm man di trước kia đấu đá lung tung kia thì mạnh hơn rất nhiều. Bất quá nhìn bố trí dựng trại đóng quân, cũng biết người này chỉ học một nửa binh thư, không hề có quy tắc."
Tống lão cũng cười nói: "Xác thật là như thế, không bằng chúng ta dạy cho bọn chúng phải làm gì."
Trời đã tối, ở phía đối diện cũng đã được thắp đuốc.
Để ngăn chặn những tên man di nửa đêm lẻn vào, các bức tường thành của Túc Châu đã đốt đuốc, mọi điểm mù đều được xem xét rành mạch. Từng hàng binh lính ở trên tường thành đi tới đi lui.
Tuy nhiên ở phía trên, lại có hai cây đuốc được cố ý dập tắt, khiến nơi đây có vẻ hơi tối, khiến người khó nhìn rõ.
Một thiên phu trưởng an bài cho bách phu trưởng phía dưới lãnh mấy chục binh sĩ, dọc theo dây thừng chậm rãi đi xuống tường thành. Những người lính này cầm trên tay đủ loại vật dễ cháy, đeo nặng trên hông.
Sau khi chạm đất, tất cả đều nằm trên mặt đất, sau đó từng chút một hướng về phái Man tộc.
Trong đại doanh Man tộc, Thác Đạt vui vẻ nói: "Chỉ cần hôm nay các dũng sĩ của chúng ta nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai chúng ta có thể đánh hạ được thành Hà Sáo này." Hắn ta lại nhìn bức tường thành Hà Sáo sáng rực đối diện và thở dài: "Vốn định tập kích ban đêm, đáng tiếc bọn chúng lại phòng bị như thế, đốt nhiều đuốc như vậy, người của chúng ta không lẻn qua được."
Nghĩ đến việc tập kích ban đêm, trong lòng hắn ta cả kinh, phân phó nói: "Đại Mộc tướng quân, nhất định phải đề phòng nghiêm ngặt những người Đại Đường kia tập kích ban đêm. Trong binh thư có ghi, những người Đại Đường kia thích nhất là chiến thuật tập kích ban đêm."
Đại Mộc tướng quân nói: "Tam vương tử yên tâm, bọn chúng ở đối diện rõ như ban ngày, tức là bọn chúng đang tự phơi bày trước mắt chúng ta. Nếu như có người tập kích ban đêm, không sẽ bị chúng ta phát hiện sao?"
Thác Đạt gật đầu: "Cũng có lý, chỉ là đám người Đại Đường này quá kỳ lạ, biết rõ ban đêm nhiều sơ hở, lại vẫn thích dùng loại kế sách này. Điều khiến người ta khó hiểu hơn chính là, thế nhưng mỗi lần đều có hiệu quả. Những người Đại Đường này có đôi khi thông minh như hổ, lại có lúc vụng về như lợn."
"Cháy rồi!"
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một trận tiếng hò hét.