Tiểu Kiều Thê Nhà Quân ( Dịch Full )

Chương 141

Chương 141
Chương 141
Hơn nữa, lần này binh lực của man di cũng không nhiều, không nhất định sẽ tiến vào thành. Thay vì hoảng hốt chạy trốn, không bằng thủ thành cho tốt. "Dân phụ cũng không đi, phu nhân nói đúng, dân phụ cũng đã làm rất nhiều cho Hà Sáo, cũng không thiếu luôn lần này. Chờ sau khi đánh man di lần này xong, chúng ta vẫn còn phải tái kiến tạo thành Hà Sáo này nữa."

Đôi mắt của Lưu Mẫn Quân đỏ lên, trong lòng nàng ta rất áy náy. Nàng ta biết, là bản thân mình đã cản trở Phùng Trinh rời đi.

Nàng ta bắt lấy tay Phùng Trinh: "Được, vậy chúng ta liền ở cùng nhau. Nếu như còn sống, về sau ngươi chính là tỷ tỷ ruột của ta."

Phùng Trinh cười nói: "Vậy dân phụ có thể chờ man di đi rồi, liền chiếm được tiện nghi của phu nhân."

Cung Nam Tinh và Tống tiên sinh thấy hai người đều không đi, cũng thở dài một tiếng.

Lưu Mẫn Quân cười nói: "Hai vị tiên sinh không cần lo lắng cho chúng ta, nhưng là dân chúng bên ngoài phải đưa bọn họ vào, đừng để đến lúc đó bị man di hãm hại."

"Đã an bài, những người Khương tộc ở lại đều không muốn rời đi, còn có một số nữ nhân cũng nguyện ý tác chiến. Những người này quả thật rất có tình có nghĩa." Cung Nam Tinh cảm khái nói.

Phùng Trinh nói: "Thật vất vả bọn họ mới có được nhà riêng của mình, tự nhiên không muốn để người khác phá hủy như thế. Chỉ tiếc không có thời gian để bọn họ có thể ở trong đó lâu hơn."

Rốt cuộc, việc này quá đột ngột.

Không ai nghĩ tới man di thế nhưng lại đi vòng qua lãnh địa người Khương tộc và đến tận Hà Sáo. Xem ra lúc trước Trương Định Nam quả thật đã bắt nạt bọn họ quá thảm, đây thật sự là rất oán hận.

Trước đây đám người Trương Định Nam sở dĩ không để lại quá nhiều binh lực đề phòng Man tộc, chính là bởi vì bọn chúng cách thành Hà Sáo quá xa. Cơ hồ những năm gần đây, chưa bao giờ đến thành Hà Sáo. Ngay cả bộ lạc gần Hà Sáo nhất cũng bị Trương Định Nam quét sạch. Chưa kể đại quân Man tộc cách ngoài ngàn dặm. Cho nên hành động của man di lần này khiến cho Hà Sáo có chút trở tay không kịp. Hơn nữa lần này man di cũng rất giảo hoạt, cho nên cũng không giương cao cờ, một đám người xông tới đây. Nếu không phải thương đội của Y Mã ở trên thảo nguyên nghe được tin tức, nhận ra những người đó là man di, chỉ sợ bọn họ không thể nhận được tin tức nhanh như vậy.

Cũng may là đại quân của bọn chúng đã đến Túc Châu, chỉ một số ít đi đến Hà Sáo bên này.

Bởi vì địa thế bên Hà Sáo đặc thù, hơn nữa bởi vì cùng người Khương tộc giao tranh mấy trăm năm, tường thành mỗi năm càng ngày càng cao, những bọn man di kia muốn công phá tường thành quả thật có khó khăn rất lớn. Cho nên khi man di tới đây, xem chừng cũng biết là không có kết quả tốt gì.

Nhưng dù vậy, Hà Sáo cũng không thể coi khinh được.

Sau khi Lưu Mẫn Quân quyết định không rời đi, Cung Nam Tinh và Tống lão tiên sinh liền nhanh chóng bước vào trạng thái chuẩn bị phòng thủ.

Với một bức tường thành kiên cố như Hà Sáo, căn bản bọn họ cũng không suy xét đến việc ra ngoài tiến công đối phương. Dù sao chỉ cần bọn họ trì hoãn chờ kết quả của Túc Châu, sau khi biết tin tức, những người này cũng nên rút lui.

"A cha, đại vương thật sự sẽ xuất binh đi đối phó với Trương Định Nam sao?"

Tại một nơi nào đó trong đại quân doanh bí mật ở thành Túc Châu, một đôi phụ tử đã bí mật gặp nhau trong bóng tối, nhỏ giọng thảo luận về chiến sự lần này. Nếu như Trương Định Nam ở đây, nhất định sẽ nhận ra, người này đúng là thủ lĩnh và công chúa của bộ lạc Liên Sơn đã rời Hà Sáo từ lâu.

Trong mắt Liên Sơn Y Lan hiện lên một chút hận ý: "Chỉ cần lần này đại vương đối phó với Trương Định Nam, chúng ta liền hợp tác cùng với ông ta, sau này nội ngoại hợp tác, không lo không hạ được thành Túc Châu này."

Tù trưởng Liên Sơn nói: "Nếu đại vương đã đồng ý, nhất định sẽ xuất binh, chỉ là trong lòng a cha vẫn luôn có chút lo lắng. Tuy rằng người Đại Đường không đáng tin, nhưng Man tộc cũng không phải người tốt, chúng ta hợp tác cùng với bọn họ, vẫn luôn cảm thấy không ổn."

"A cha, lúc này không nên do dự, xem tình cảnh hiện giờ của chúng ta đi. Ở chỗ của người Đại Đường kéo dài hơi tàn. Những người Đại Đường kia căn bản là xem thường chúng ta, chí ít chúng ta Man tộc sinh sống trên thảo nguyên, so với người Đại Đường thì sẽ thân cận hơn. Hơn nữa man di không quỷ kế đa đoan giống như người Đại Đường."

Nghĩ đến việc đám người Trương Định Nam lừa gạt đi tất cả tộc nhân của bọn họ, khiến cho hiện tại bọn họ trở thành hai bàn tay trắng, Liên Sơn Y Lan liền hận đến ngứa răng. Càng hận lên tất cả những người Đại Đường.

Khi tù trưởng Liên Sơn nghe nàng ta nhắc tới việc này, trong lòng cũng rất phẫn nộ. Đó chính là con dân của ông ta, hiện giờ tất cả đều phản bội ông ta. Những kẻ phản bội đó, hẳn đều sẽ bị người Man tộc giết sạch.

"Quên đi, nếu đã quyết định như vậy. Chỉ cần người Man tộc đối phó với Hà Sáo, sau này chúng ta sẽ giúp bọn họ đối phó thành Túc Châu. Nếu như người Man tộc đánh hạ được thành Túc Châu, chiếm cứ quốc thổ Đại Đường, về sau chúng ta chính là đại công thần."

Tù trưởng Liên Sơn nghĩ đến việc này, cũng vô cùng kích động. Ông ta không còn gì nữa, thật sự rất hy vọng có thể thay đổi được hiện trạng.

Liên Sơn Y Lan cười nói: "Đến lúc đó bằng mỹ mạo và tài trí của con, cũng có thể trở thành hoàng phi cao phí trong mắt người dân Đại Đường. Con muốn tất cả người dân Đại Đường thành nô lệ của mình."

"Được, để những người Đại Đường này trở thành nô lệ của chúng ta, chăn thả cho chúng ta."

Ngày hôm sau, hai phụ tử Liên Sơn liền nghe được tin tức Man tộc phát binh. Lúc này Man tộc còn cách thành Túc Châu chưa tới hai mươi dặm đường.

Mà lúc này, Trương Định Nam đã dẫn doanh binh mã tiến lên kháng địch. Đại quân thì ở phía sau bày trận, tùy thời chuẩn bị cùng đại quân đối địch.

Trận hình này không có bất luận kỹ xảo nào, hoàn toàn dựa vào thực lực của hai bên mà đối kháng, xem như là lần khảo nghiệm khắc nghiệt nhất mà quân Hà Sáo phải đối mặt. Nhưng lần này, Trương Định Nam không có nửa điểm nao núng. Nếu như hắn ta kiên trì với mục tiêu sau này, thì các bài khảo nghiệm sau này sẽ càng ngày càng nhiều hơn. Hơn nữa hắn ta cũng muốn cho phụ thân Trương Tế Thế thấy được thực lực của hắn ta, để cho ông ta biết, đứa nhi tử này của mình cũng không phải ông ta muốn chèn ép là chèn ép được.
 
Bình Luận (0)
Comment