Tiểu Kiều Thê Nhà Quân ( Dịch Full )

Chương 140

Chương 140
Chương 140
"Binh lực thì không có." Trương Tế Thế trực tiếp từ chối.

Trương Thừa Tông cũng nói: "Đúng vậy, nhị đệ, hiện tại binh lực của các doanh đang căng thẳng, cũng không dễ điều phối."

Sắc mặt của Trương Định Nam vẫn không thay đổi nói: "Nếu phụ thân và đại ca đều đã nói như thế, vậy thì hài nhi cũng không dám hi vọng xa vời mà điều động binh lực, chẳng qua thuộc hạ của con đều là người đi tiên phong, cũng muốn cho bọn họ có nhiều tự tin hơn, con biết bên phía phụ thân có chút cung nỏ, thứ này đối với man di cũng có chút lực uy hiếp, con muốn mang về một ít, cũng để cho bọn thuộc hạ tăng thêm chút tự tin."

Việc này khiến Trương Tế Thế có chút do dự.

Lúc trước ông ta có một chút tâm tư, cũng muốn thử sức chiến đấu của Hà Sáo bên này, cho nên không nghĩ tới sẽ chi viện cho bọn họ thứ gì.

Nhưng lúc này Trương Định Nam trực tiếp đề nghị, ông ta cũng không tiện từ chối. Dù sao phía trước đã cự tuyệt chuyện binh lực, hiện tại muốn vũ khí cũng bị cự tuyệt, nếu như đánh thua trận, không khỏi đến lúc đó bọn họ sẽ lấy chuyện này làm cái cớ.

Hơn nữa cũng sẽ khiến người dưới trướng rét lạnh tâm.

Trương Tế Thế suy nghĩ một lúc, sau đó nghĩ kỹ lợi và hại trong đó: "Được, một khi đã như vậy, số cung nỏ kia ngươi cứ cầm lấy đi dùng đi. Nói cho binh lính biết, phải đánh tốt trận này, quay đầu đi đều có trọng thưởng."

Trương Định Nam lập tức nói: "Đa tạ phụ thân."

Trương Tế Thế không có tâm trạng để nói chuyện với hắn ta nữa: "Được rồi, nếu không có việc gì, ngươi có sớm quay trở về an bài đi. Lần xung phòng này chính là chuyện trọng đại."

"Vâng, hài nhi liền trở về an bài." Trương Định Nam cung kính đáp, xoay người đi ra ngoài.

Sau khi Trương Định Nam rời đi, Trương Tế Thế thở dài: "Thừa Tông, nếu như lần này nhị đệ của con không thể quay về, con sẽ xử lý thế nào?"

Trương Thừa Tông lộ ra vẻ mặt khó hiểu: "Không biết ý của phụ thân đây là gì?"

"Ta nghe nói dưới trướng của hắn có một ít thuộc hạ, đến lúc đó phải sắp xếp những người này thế nào."

Trương Thừa Tông nói: "Đương nhiên sẽ nghĩ cách đưa những người này đi, hoặc là biếm thành binh lính bình thường. Như vậy, cũng không cần lo lắng bọn họ sẽ gây rối."

Nghe được lời này, gương mặt Trương Tế Thế khựng lại, trong mắt hiện lên một chút thất vọng.

"Con a, vẫn là có khiếm khuyết. Nếu như nhị đệ của con không còn nữa, bọn họ còn có thể gây rối được gì? Những người này đều là người có bản lĩnh, con cũng phải nghĩ cách thu lại để mình dùng."

Trương Thừa Tông biến sắc, áy náy nói: "Hài nhi sợ hãi, chỉ là lo lắng bon họ sẽ đối với con có ý kiến, đến lúc đó sẽ nhiễu loạn sự ổn định của Túc Châu."

Trương Tế Thế nói: "Thừa Tông, con phải nhớ, thiên hạ này rất nhiều người có bản lĩnh, nếu như bởi vì kiêng kị mà con tiến hành chèn ép, ngày sau làm sao có thể để người khác ra sức vì con. Ngồi trên chỗ cao nhất định phải có lòng dạ rộng rãi, chớ có câu nệ mới một mảnh thiên địa nhỏ bé.".

Trương Thừa Tông sắc mặt nghiêm túc: "Thừa Tông ghi nhớ phụ thân giáo huấn."

Vào thời điểm này, Trương Định Nam không biết phụ thân và huynh đệ của mình đã thảo luận sau khi hắn ta chết sẽ như thế nào, như thế nào phân chia khối tài sản của hắn ta. Ngay bây giờ hắn ta đang ở nhà kho để di dời vũ khí.

Tiêu Sơn đi theo phía sau hắn ta nói: "Tướng quân, mọi chuyện vẫn thuận lợi chứ?"

Trương Định Nam cười nhạt: "Mặc kệ như thế nào, chỉ cần lấy được đồ vật tới tay, cái khác không cần nghĩ."

Tiêu Sơn nhìn thấy một chút thất vọng trong mắt Trương Định Nam, cũng biết trong lòng hắn ta không thoải mái. Rốt cuộc cũng là thân phụ của mình, lại bất công như thế, xác thật khiến người buồn lòng thất vọng. Nhớ trước khi lão phụ lão mẫu của hắn cũng còn chưa có bất công như thế. Bởi vì phụ mẫu của hắn hầu như không yêu thương ai cả, chỉ yêu chính bọn họ mà thôi.

Aiz, lại nói tiếp, ai cũng không thể so hơn ai được. Cũng may hắn và tướng quân đều cưới được một thê tử tốt, cho nên cũng không lo không có ai yêu thương.

Sau khi chuyển đồ xong, Tiêu Sơn không đi theo ra khỏi thành mà dẫn theo một nhóm người, chuẩn bị đến lúc đó đi theo đại quân ra ngoài nghênh chiến, cũng coi như là lưu lại ở sau để dự bị cho Trương Định Nam.

Về phần đại quân trong thành, kỵ binh đi theo hỗ trợ tác chiến là chuyện đương nhiên, tự nhiên là ai cũng giơ tay tán thành, cho nên ai cũng không cảm thấy có gì không ổn. Dù sao cũng đều là người một nhà, không cần phải đề phòng.

Còn Phùng Trinh và Lưu Mẫn Quân ở Hà Sáo xa xôi, đang ôm bụng nghe lời khuyên can của quân sư.

"Hai vị phu nhân a, các người nhanh rời khỏi Hà Sáo đi, lần này man di tựa hồ đã chia quân mà đến đây." Cung Nam Tinh với vẻ mặt đau đầu nhìn hai phụ nhân mang cái bụng to.

Phùng Trinh tự nhiên nguyện ý rời đi, vì nàng không tham gia đánh giặc, lại còn mang thai đứa nhỏ, ở lại cũng vô dụng. Nhưng vấn đề là Lưu Mẫn Quân không muốn rời đi.

Với tư cách là chủ mẫu của Hà Sáo, dân chúng nơi này hiện tại đều là con dân của nàng ta, ngày thường đều vô cùng tôn kính yêu quý nàng ta. Bởi vì chuyện nàng ta mang thai, toàn thành Hà Sáo đã ăn mừng trong vài ngày. Cho nên nàng ta đã có cảm tình thâm hậu đối với nơi này.

Đặc biệt, lúc này Trương Định Nam không có ở Hà Sáo, nàng ta là thê tử của Trương Định Nam, đương nhiên sẽ có trách nhiệm bảo vệ nơi này.

Cho dù nàng ta không thể ra trận giết địch, nhưng chỉ cần nàng ta còn ở lại Hà Sáo, đối với dân chúng Hà Sáo và binh lính bảo vệ thành, cũng sẽ là một loại khích lệ tinh thần.

Cho nên nàng ta nhất quyết không đi.

"Hai vị tiên sinh không cần lại khuyên nữa, ta sẽ không rời đi. Nếu ta rời đi, sau này như thế nào có thể trở về đối mặt với dân chúng Hà Sáo, thế nào đối mặt với tướng quân giết địch ở Túc Châu xa xôi, cho nên ta không thể rời đi, cũng không muốn rời đi. Nếu như các ngươi không yên tâm về ta, phải sắp xếp chuyện bảo vệ thành thật tốt, chỉ cần binh lính man di không giết vào tới, sẽ không có chuyện gì xảy ra với ta đâu."

"Aiz, phu nhân, ngài đây hà tất phải làm thế này. Cho dù không nghĩ cho chính mình, cũng nên nghĩ cho tiểu chủ nhân."

Lưu Mẫn Quân vuốt bụng, vẻ mặt kiên định: "Nếu nó đã lựa chọn sinh ra ở thế đạo này, liền nhất định phải đối mặt với những thời điểm như vậy. Sau này thay vì để nó nhát gan trốn tránh, không bằng để nó học cách kiên cường và gánh vác."

Nàng ta quay đầu lại nhìn Phùng Trinh: "Phùng Trinh, ngươi đi đi, không cần lo cho ta. Người đã làm đủ nhiều việc cho Hà Sáo. Lúc này, không cần phải ở lại."

Sau khi nghe những gì nàng ta nói, sao Phùng Trinh có thể nguyện ý rời đi được.
 
Bình Luận (0)
Comment