Đương nhiên, Lưu Mẫn Thục không biết, đời trước Trương Định Nam trong cuộc sống phu thê không phối hợp, một lòng chỉ tập trung vào sự nghiệp, cho nên thiếu đi vài phần tương tác. Hiện tại hắn ta đã có thê có tử, có sự nghiệp thành công, cả người cũng có vẻ tự tin hơn hẳn.
Bất quá lúc này nàng ta nhìn Trương Định Nam như vậy, trong lòng lại toát ra một cỗ chua xót. Người này, vốn phải là trượng phu của nàng ta, hiện tại lại tiện nghi cho Lưu Mẫn Quân. Sớm biết lúc trước không nên để cho Lưu Mẫn Quân xuất các, thà tùy tiện làm mối cho ai đó cũng tốt hơn gả cho Trương Định Nam.
Nhưng bây giờ đã quá muộn, trong lòng nàng ta không khỏi buồn bực.
"Vị này chính là?"
Nàng ta nhìn Trương Định Nam giả vờ không biết.
Trương Định Nam cúi đầu nói: "Định Nam gặp qua đại tẩu."
"Thì ra là tiểu thúc. Đã sớm nghe tướng công nói ngươi đã trở về. Ngươi cúi đầu làm gì, giữa thúc tẩu chúng ta không cần phải khách khí như thế." Hôm nay nàng ta cố ý ăn diện lộng lẫy một phen, tự nhiên không thể để cho Trương Định Nam không nhìn thấy nàng ta cái nào.
Trương Định Nam vẫn cúi đầu: "Lễ không thể bỏ. Nếu như đại tẩu không có việc gì, ta trước đi gặp phụ thân, còn có chiến sự cần phải thương nghị."
Lưu Mẫn Thục áp chế sự không vui trong lòng, lạnh mặt nói: "Không có việc gì, bất quá muội muội của ta đi Hà Sáo, cũng không tình hình gần đây thế nào, vì sao lần này không cùng nhau tới đây."
Trương Định Nam nghe nàng ta nhắc tới Mẫn Quân thì mỉm cười, ngữ khí trở nên ôn hòa hơn rất nhiều: "Dù sao lần này cũng là chinh chiến, không tiện đưa nàng ấy tới. Hơn nữa hiện giờ nàng ấy đang mang thai, không thích hợp đi lại mệt nhọc, ngày sau có cơ hội, ta sẽ mang nàng ấy trở về bái kiến đại tẩu."
Nghe tin Lưu Mẫn Quân có thai, vẻ mặt của Lưu Mẫn Thục đầy kinh ngạc. Trong đầu cũng choáng váng.
"Muội ấy mang thai?"
"Vâng." Trương Định Nam nói. Lại cảm thấy lúc này đứng đây nói chuyện cùng với một nữ nhân thật lãng phí thời gian, cho nên nói: "Ta còn phải đi gặp phụ thân đại nhân, liền xin cáo từ."
Nói xong, hắn ta gật đầu với Lưu Mẫn Thục rồi trực tiếp rời đi. Chỉ để lại Lưu Mẫn Thục đứng tại đó, suýt chút nữa đã xé toạc chiếc khăn.
Bà tử bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt của nàng ta, vội vàng nói: "Tiểu thư, chúng ta vẫn về phòng trước đi."
Sau đó, Lưu Mẫn Thục mới oán hận xoay người đi về sân của mình.
Vừa vào cửa, nàng ta đã tức giận đập vỡ chiếc bình lớn ở cửa: "Làm sao nhanh như vậy mà Lưu Mẫn Quân đã có thai, lúc này mới có bao lâu, ta còn chưa hoài thai, vậy mà nàng ta lại có thai."
Nhớ tới cảnh trong mơ, bản thân nàng ta và Trương Định Nam chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, mãi cho đến sau này xảy ra chuyện, nàng ta cũng chưa từng có con. Nhưng sau khi Lưu Mẫn Quân gả cho Trương Định Nam, nhanh như vậy đã có con. Điều này cho thấy cảm tình giữa Trương Định Nam và Lưu Mẫn Quân rất tốt.
Dựa vào cái gì, bản thân nàng ta không có được trái tim của Trương Định Nam, nhưng Lưu Mẫn Quân lại có được dễ dàng như vậy. Dựa vào cái gì chứ. Rõ ràng nàng ta mới là đích trưởng nữ Lưu gia, đời trước không thể trở thành thái tử phi, đời này có thể trở thành thái tử phi nhưng lại không có con. Mà không biết lại vì nguyên nhân gì, Trương Thừa Tông ngày càng lãnh đạm với nàng ta.
"Tiểu thư, người nóng giận cũng vô dụng, hiện tại cần phải cố gắng dưỡng thai, đại công tử cùng với nữ nhân ngoại tộc kia ngày càng thân cận, chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ phải qua cửa. Nghe nói nữ nhân ngoại tộc kia đều là mệnh tiện, rất dễ sinh dưỡng, sau này quay đầu đi còn hơn người khác."
Lưu Mẫn Thục cả giận nói: "Sợ cái gì, cho dù có thể sinh, cũng là con hoang ngoại tộc, chẳng lẽ về sau gia nghiệp còn phải để lại cho đứa con hoang đó sao?"
"Chuyện này cũng nói không chừng, khi có con vẫn luôn là lời bảo đảm. Cũng không thể chờ đợi đứa nhỏ khác trưởng thành rồi thiếu gia chúng ta mới ra đời, như vậy sẽ thiệt thòi."
Lưu Mẫn Thục nghe vậy thì vẻ mặt thay đổi. Nhớ tới bản thân mình vẫn luôn không hoài thai, Trương Thừa Tông tựa hồ cũng không còn mê luyến dung mạo của nàng ta nữa, thời gian đến phòng của nàng ta cũng không nhiều lắm, muốn hoài thai cũng rất khó khăn. Hiện tại lại có thêm một hồ mị tử muốn vào cửa. Lại nghĩ đến trong mộng, cả đời Trương Định Nam chỉ cưới một người là nàng ta, hậu viện chưa từng có ai khác, so sánh ra, trong lòng loáng thoáng có chút hối hận.
Nếu như lúc trước bản thân gả cho Trương Định Nam, dựa vào năng lực tiên tri của mình, có lẽ có thể giúp được Trương Định Nam đoạt ngôi thái tử, vậy mà có thể khiến Trương Định Nam tự nhiên sẽ kính trọng chính mình, còn tốt hơn bị Trương Thừa Tông đối xử bạc bẽo như vậy.
Tuy nhiên, lại mơ hồ nhớ ra một chuyện, dường như lần này sẽ xảy ra.
Ngược lại, bản thân nàng ta cũng không còn ghen tị với Lưu Mẫn Quân nữa.
Lần này không phải là đang mang thai sao, ngược lại xem ra còn có mệnh để hạ sinh hay không.
Khi Trương Định Nam đến thư phòng, Trương Tế Thế đang hướng dẫn Trương Thừa Tông cách điều binh lần này, cùng với cách dụng binh trên chiến trường như thế nào. Trong thư phòng có một đôi phụ tử đang ôn nhu. Mà Trương Định Nam đứng ở cửa, tiến không được, lùi cũng không xong.
Một lúc sau, người bên trong nói chuyện xong, người bên ngoài thư phòng đi vào thông báo, lúc này Trương Định Nam mới bước vào thư phòng.
Sau khi Trương Tế Thế nhìn thấy Trương Định Nam bước vào thư phòng, sự ấm áp trên khuôn mặt ông ta ta biến mất, còn mang theo vài phần bất mãn.
"Mấy ngày nữa sẽ khai chiến, ngươi tới đây làm gì?"
Trương Định Nam nói: "Hài nhi tới thỉnh giáo phụ thân, đến lúc đó sẽ tác chiến như thế nào."
Trương Tế Thế cười lạnh nói: "Chủ ý của ngươi không phải rất lớn sao, còn tới hỏi ta làm gì. Lúc trước nói đi đánh man di, bản thân liền âm thầm đi đánh man di, không phải rất oai phong sao? Hiện tại lại nói đi đến thỉnh giáo ta, lời này ta còn có thể tin?"
Trương Định Nam cúi đầu nói: "Chuyện man di kia, quả thật hài nhi đã lỗ mãng. Bất quá hài nhi cũng là có nỗi khổ. Trước đó mỗi lần man di đều như gió lốc mà đến, gió lốc mà đi. Bọn chúng lanh lẹ, còn chúng ta lại trở nên bị động hơn rất nhiều. Hài nhi cảm thấy tức giận, liền bí mật đến đó cho bọn chúng chút giáo huấn."
Trương Tế Thế nói: "Ta còn tưởng ngươi thấy Túc Châu của ta quá yên bình, mới đem chút sự tình đến cho bận rộn. Quên đi, bây giờ đại chiến đang đến, khoản này vẫn cứ giữ trước, về sau lại tính. Lần này kế hoạch tác chiến, đã được an bài xong, ngươi đến bên kia hẳn là cũng thấy được."
Phàm là trước khi đại chiến, đại tướng quân bao giờ cũng chỉ thị trước để các doanh chuẩn bị sẵn sàng, đồng thời an bài các doanh binh mã luyện tập hàng ngũ, mới có thể khi đại chiến đến mà ra sức, có thể như cánh tay mà sai sử.
Trương Định Nam đúng là sớm đã nhận được, chẳng qua lần này bản thân cũng có chút tâm tư. Liền nói: "Kế hoạch tác chiến hài nhi đã xem qua, không có ý kiến gì. Bất quá bởi vì lần này đánh tiên phong, lo lắng vừa ra bất lợi sẽ mất đi sĩ khí, cho nên muốn mượn phụ thân chút binh lực."