Tiểu Kiều Thê Nhà Quân ( Dịch Full )

Chương 138

Chương 138
Chương 138
"Loại thuốc nổ này thật sự có năng lực như vậy sao?" Lưu Mẫn Quân đỡ bụng hỏi, mấy ngày nay bụng to có chút vất vả, nàng ta cũng có chút lo lắng đề phòng. Nghe Phùng Trinh nói có một loại vũ khí như vậy, trong lòng cũng có chút tò mò.

Phùng Trinh cũng ôm bụng đi tới đi lui trong phòng, cũng để rèn luyện thân thể: "Dân phụ cũng không biết, bất quá dân phụ nghĩ pháo trúc nhỏ thế, khi châm lửa lại có thể nổ vang dội như vậy, nếu như đem pháo trúc phóng đại lên, cải biến thành phần bên trong một chút, uy lực có thể sẽ cường đại hơn hay không. Hoặc là có thể nổ đến đả thương người, có thể âm thanh giống như sấm sét. Mặc dù không thể làm nổ tung người, cũng có thể dọa cho ngựa sợ, dọa luôn cả người. Loại vũ khí này cũng nên lo trước đẻ khỏi sợ họa. Dù sao hiện tại phường quân giới bên này cũng nhàn rỗi, không bằng cứ làm thử."

Lưu Mẫn Quân nói: "Nếu có thể làm được thì không còn gì tốt hơn. Cũng không biết mấy người của tướng quân thế nào rồi. Tình hình Túc Châu đang hỗn loạn, cứ nghĩ tới cũng không thể nào yên tâm được."

Phùng Trinh nói: "Phu nhân đừng lo lắng. Mặc dù bây giờ không rõ tình hình, nhưng tướng quân dù sao cũng là cốt nhục của đại tướng quân, hơn nữa đang đối đầu với kẻ địch rất mạnh, sẽ không có chuyện gì. Lần này cuộc chiến đã có được chuẩn bị, nhất định có thể đánh thắng." Trên thực tế, bản thân Phùng Trinh cũng có chút lo lắng. Nhưng đối với Lưu Mẫn Quân, tự nhiên vẫn muốn trấn an là chính.

Hai người đang nói chuyện, Tô Tinh từ bên ngoài cười tươi đi vào: "Phu nhân, phường quân giới bên kia tựa hồ có chút manh mối."

"Nhanh như vậy." Phùng Trinh nghe vậy mừng rỡ, đỡ bụng nói với Lưu Mẫn Quân: "Phu nhân, vậy dân phụ đi trước nhìn xem."

Lưu Mẫn Quân có chút lo lắng: "Có nguy hiểm không, nếu không thì đừng đi."

Phùng Trinh cười nói: "Không sao đâu, dân phụ chỉ đứng ở xa nhìn hiệu quả là được." Cho dù phường quân giới chế tác được thuộc nổ, phỏng chừng hiệu quả cũng không quá tốt. Có thể nổ tung được một cái lỗ trên mặt đất, hù dọa được người thì đã không tồi lắm.

Nhhững sư phụ trong phường quân giới này quả thật không nghiên cứu ra được vũ khí có uy lực lớn nào, nếu ném vào người thì nhiều nhất sẽ gây thương tích, không có uy lực san bằng một ngọn đồi nhỏ như Phùng Trinh nói. Lại nói, chỉ giống như quả pháo trúc được phóng đại mà thôi. Hơi giống như những loại pháo giải trí trong dịp lễ tết ở đời sau.

Nhưng dù vậy, những người thợ thủ công vẫn có loại kính sợ đối với loại vũ khí có thể phát ra tiếng vang lớn tựa như sấm sét này.

Hơn nữa còn đặt cho loại vũ khí này cái tên cũng thật oai phong – Lôi Công giận.

Thứ này đột nhiên nổ tung, còn không phải giống như Lôi Công tức giận sao?

Sau khi Phùng Trinh đứng ở phía xa theo dõi động tĩnh, trong lòng vẫn có chút thất vọng. Khả năng sát thương của loại vũ khí này quá nhỏ, đem lên chiến trường nhiều nhất cũng chỉ để hù dọa người khác.

Nhưng loại chuyện này không thể vội vàng. Trong lịch sử, loại vũ khí nóng này còn cần phải trải qua gần một ngàn năm. Tự mình đưa ra ý nghĩ, những thợ thủ công có thể làm ra trong thời đại khan hiếm nguồn tài nguyên như thế đã là không tồi. Bất quá Phùng Trinh vẫn yêu cầu những người thợ thủ công nếu có ý tưởng, vậy cứ tiếp tục tăng khả năng sát thương của loại vũ khí này. Nhưng Lôi Công giận cũng có thể lấy ra dùng, lo trước khỏi họa.

Lúc này, Túc Châu sắp trải qua một trận đại chiến.

Sau khi đại quân của Trương Định Nam đến Túc Châu, cũng không tiến vào thành mà ngay lập tức bước vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh. Những binh lính không cởi bỏ áo giáp, cả ngày phải lau chùi binh khí, chuẩn bị cho trận chiến.

Trương Định Nam đến thành Túc Châu và gặp mẫu thân của mình là Trương phu nhân.

Biết sau khi Trương phu nhân từ Hà Sáo trở về, đã bị tướng quân quản thúc ở hậu viện, mắt hắn ta càng đỏ hơn.

"Mẫu thân, hài nhi bất hiếu, lần này ngài cùng con đến Hà Sáo đi."

Trương phu nhân mặc một thân tố sắc, nhưng tinh thần vẫn sáng tỏ như cũ.

"Ở đây rất tốt, đến Hà Sáo bên kia còn phải cả ngày lo lắng cho con. Ta ở chỗ này mắt không thấy tâm không phiền. Hơn nữa, bên cạnh con có Mẫn Quân chăm sóc cho con, ta cũng không lo lắng. Phùng Trinh cũng là một người có năng lực, chuyện buôn bán kinh doanh cứ giao cho nàng ấy là được."

Trương Định Nam nói: "Hiện tại Quân Mẫn và Phùng nương tử đều có thai."

Nghe được lời này, Trương phu nhân vui mừng khôn xiết: "Chuyện khi nào, vì sao không có tin tức gì."

"Mấy tháng rồi." Trương Định Nam nói: "Bởi vì lo lắng có thể xảy ra chuyện, cho nên không dám đem tin tức truyền ra ngoài."

Đôi khi hắn ta thấy ngàn phòng vạn phòng còn phải đề phòng phụ thân của mình, trong lòng liền cảm thấy nghẹn khuất.

Trương phu nhân biết hắn ta đang lo lắng cái gì, cười nói: "Yên tâm đi, cho dù ông ta có hồ đồ đến đâu, cũng sẽ không làm ra chuyện tổn thương đến tôn tử của mình. Bất quá con nên chăm sóc thật tốt cho Mẫn Quân, sớm cho ta có được tôn tử, trong lòng ta liền cảm thấy thoải mái."

Sắp được làm tổ mẫu, tâm tình của Trương phu nhân càng tốt hơn.

Bây giờ trong lòng bà ta đã nghĩ thông, không còn phải suy nghĩ cho Trương Tế Thế như trước nữa, vì vậy toàn thân nhẹ nhàng, thân thể càng thêm khỏe mạnh hơn trước.

Trương Tế Thế nghĩ rằng nhốt bà ta ở hậu viện này, cho rằng sớm muộn gì bà ta cũng cô độc chết già, quả thật là đã nằm mơ, mỗi ngày thật sự không biết bà ta có bao nhiêu dễ chịu. Chỉ là khi nhìn hậu viện náo nhiệt của đứa con kia của ông ta, liền cũng xem như xem kịch.

Hai mẫu tử lại hàn huyên một hồi, Trương Định Nam định đến thư phòng tìm đại tướng quân Trương Tế Thế để bàn kế hoạch tác chiến.

Vừa ra khỏi hậu viện, đi qua hành lang gấp khúc, đã đụng phải một phụ nhân trẻ tuổi đang dẫn mấy nha hoàn bà tử đi tới.

Trong lòng Trương Định Nam tự nhiên đoán đây chính là vị trưởng tỷ của Lưu Mẫn Quân, chính là đại tẩu của mình.

Cũng để tránh tị hiềm hắn ta liền thối lui, cúi đầu không nhìn tới Lưu Mẫn Thục đang tiến về phía mình.

Thấy hắn ta cúi đầu không thèm nhìn mình, Lưu Mẫn Thục lập tức nổi giận.

Vừa rồi nàng ta nghe nói Trương Định Nam đã về phủ, cho nên mới đặc biệt ra đón hắn ta. Nàng ta chỉ muốn xem Trương Định Nam này so với người trong giấc mơ của nàng ta có gì khác biệt.

Không nghĩ tới vừa đối mặt nhìn thấy hắn ta, chính là một vị tướng quân trẻ tuổi mặc áo bào màu bạc, dáng người cao thẳng, khuôn mặt tuấn tú, so với Trương Thừa Tông cũng không kém hơn chút nào.

Nhưng thật ra so với người trong trí nhớ còn quyến rũ hơn vài phần.
 
Bình Luận (0)
Comment