Mặc dù Trương Tế Thế đối với đứa nhi tử Trương Thừa Tông này có chút phức tạp, nhưng trong lòng ông ta vẫn vô cùng yêu thương hắn ta. Hiện tại bố trí nhiệm vụ, cũng là bố trí một số vị trí tương đối an toàn, lại còn dễ dàng lập công. Tỷ như quân tiên phong tấn công phía trước, sau khi tiên phong tấn công, quân địch tương đối mệt mỏi, liền có lợi cho việc chém giết kẻ thù. Lúc này cơ hội lập công rất lớn.
Trương Thừa Tông được an bài phía sau Trương Định Nam.
"Phụ thân, con cũng có thể tiên phong." Trương Thừa Tông có chút không phục nói. Mấy năm nay hắn ta biết phụ thân đại nhân vẫn luôn che chở cho hắn ta, đây cũng chính là đánh giá thấp tài năng của hắn ta. Tựa như giống như lần này, bản thân hắn ta thế nhưng lại bị an bài phía sau Trương Định Nam. Nếu như những tướng lĩnh khác biết thì có cảm tưởng gì.
Tuy rằng hắn ta không cơ trí anh minh như phụ thân mình, nhưng cũng không ngu ngốc. Hiện tại các tướng lĩnh kia còn dễ bảo, cung kính gọi hắn ta một tiếng thiếu tướng quân, chỉ bất quá là nhìn vào mặt mũi của Trương Tế Thế. Nếu một ngày nào đó, Trương Tế Thế không còn nữa, những người đó sẽ đối xử với hắn ta như thế nào, vẫn là nói sau. Cho nên lúc này hắn ta cực kỳ khát vọng thành lập huân công, đường đường chính chính tiếp quản Túc Châu.
Trương Tế Thế cũng biết tâm tình của hắn ta, nếu như là trước kia, ông ta cũng nguyện ý bồi dướng đứa nhi tử này. Nhưng hiện tại phải đối đầu với kẻ địch rất mạnh, không thể có chỗ sơ xuất được, vạn nhất có sơ hở, sẽ phải mất mạng.
"Vị trí này là nơi thuận tiện nhất để lấy đầu quân địch, con chỉ cần dựa theo lời ta phân phó đi làm là được. Con phải nhớ kỹ, đừng vì chuyện nhỏ mà đánh mất việc lớn. Ngày sau sẽ luôn có thời điểm để cho con biểu hiện."
Nghe được lời này, Trương Thừa Tông cũng nhớ đến một chút phong thanh mà trước đó hắn ta nghe được, tựa hồ có một số tướng lĩnh nói qua việc tranh giành Trung Nguyên..
Mặc dù những lời này chỉ thoáng qua trong đầu, nhưng sau khi nghe những gì phụ thân mình nói, Trương Thừa Tông không thể không nghe theo.
Về sau còn có cơ hội, chính là tranh giành Trung Nguyên, giành thiên hạ sao?
Nếu là thế, công lao Man tộc này cũng không tính là gì. Chỉ có thể lưu lại những gì hữu ích mới có thể tranh giành được thiên hạ.
"Mạt tướng tuân lệnh." Trong hai mắt hắn ta liền có thần.
Trương Tế Thế nhìn thấy bộ dáng này của hắn ta, trong lòng cũng rất an ủi, vỗ vỗ bờ vai của hứn ta: "Tốt, không hổ là nhi tử của Trương Tế Thế ta."
Tôn Kỳ Vân theo dõi sự tương tác giữa hai người, nhưng không thể không nghĩ đến Trương Định Nam ở Hà Sáo.
Trong khi đại công tử vẫn còn dưới cánh chim bảo vệ của đại tướng quân, nhị công tử đã tự mình xông ra một khoảng thiên địa.
Một người vẫn là thiếu tướng quân như trước. Một người khác hiện giờ đã là tướng quân được triều đình công nhận, đã mở phủ tại Hà Sáo.
Lúc này chỉ mới được một khoảng thời gian ngắn, đã xuất hiện chênh lệch như vậy, không biết sau này sẽ thay đổi như thế nào.
Đại tướng quân thật sự vẫn áp chế được nhị công tử sao? Tôn Kỳ Vân đột nhiên cảm thấy hơi mất tự tin.
Hoặc là nói, trong lòng ông ta kỳ thật không hy vọng đại tướng quân sẽ chèn ép nhị công tử. Ngày sau muốn tranh đoạt Trung Nguyên, nếu không có người thừa kế cường đại, sau này làm sao có thể giúp đại tướng quân đoạt thiên hạ. Ngay cả khi kế thừa được thiên hạ, sao có thể thống trị được giang sơn đã bị chia cắt thành từng mảnh nhỏ này.
Lúc này, Trương Định Nam cùng đám người Tiêu Sơn cũng đang vây quanh đống lửa trên thảo nguyên để lên kế hoạch tác chiến.
Những người này đều là từ Hà Sáo đưa tới, người nhà của bọn họ cũng ở Hà Sáo, sau khi được Trương Định Nam che chở, mới thật sự nhặt về được một cái mạng. Trong lòng chỉ biết có Trương Định Nam, nơi nào biết đến đại tướng quân Trương Tế Thế là ai. Vì vậy, đám người Trương Định Nam vô cùng tự tin, một chút cũng không hề lo lắng sau khi tới Túc Châu sẽ bị Trương Tế Thế đoạt quyền.
Có thể nói như thế này, hổ phù gì đó, hiện tại còn không hiệu quả bằng khuôn mặt của đám người Trương Định Nam.
Tất nhiên, Trương Định Nam cũng rất thận trọng. Cho nên mắt thấy sắp đến Túc Châu, đoàn người tạm lại dừng một chút, chuẩn bị tính toán một phen.
Trương Định Nam không chút ngoài ý muốn nói: "Dựa theo những gì ta biết về đại tướng quân, lần này chúng ta đến Túc Châu, nhất định lại đánh tiên phong."
Trương Thiết Ngưu nghe vậy, cười nói: "Được a, lần trước nghẹn chết chúng ta, đánh tiên phong thì tốt rồi. Còn hơn đánh lén lương thảo hậu cần. Lập công đều bị người ta thu hết."
Hắn ta còn nhớ rõ lần trước mọi người cùng đi đánh man di, bị người an bài đi đánh lén lương thảo.
Tiêu Sơn có chút bi quan nói: "Lần trước chúng ta là có an bài, có thể tránh đi mũi nhọn của man di. Nhưng lần này man di cũng sẽ không trúng kế nữa. Trận đánh này chính là trận đánh ác liệt, khối xương cứng này cũng không dễ gặm."
Trương Định Nam gật đầu với sắc mặt nặng nề. Những người khác cũng đang suy tư.
"Các ngươi cảm thấy thế nào?" Hắn ta hỏi.
Trương Thiết Ngưu nói: "Tuyệt đối không thể không đồng ý. Đây là sự bất tuân quân lệnh."
Tiêu Sơn nghĩ tới điều gì, đột nhiên nói: "Trong thành Túc Châu có một số cung nỏ, tướng quân có thể lấy những cung nỏ đó ra khỏi tay đại tướng quân được không?"
Trương Thiết Ngưu nghe vậy thì mừng rỡ nói: "Đúng vậy, Tiêu Sơn nói rất đúng, lấy được những cung nỏ này, chờ khi man di xông lên, đầu tiên là bắn con mẹ chúng, sau đó trực tiếp khiến cho bọn chúng không thẳng lưng được. Khẳng định có thể lấy được một miếng bánh."
Mấy thiên phu trưởng khác cũng nói: "Hai vị giáo úy nói rất đúng, chúng ta trực tiếp xông lên nhất định sẽ tổn thất rất nhiều người. Như vậy thì không đáng. Nếu như có thể có cung nỏ thì tốt rồi. Chờ khi bọn chúng tới thì bắn chúng một trận, sau khi bắn xong, kỵ binh của chúng ta liền tiến lên chém giết. Đến khi nhóm man di rối loạn, thương trận của bộ binh vừa lên, nhóm man di kia không chết cũng sẽ bị thương."
Nói đến đánh giặc, mọi người đều có thể nói đến rõ ràng hợp lý. Nếu như là trước kia bọn tí sửu dần mão này có thể không nói được. Bất quá ở Hà Sáo, sau khi Trương Định Nam nghe Phùng Trinh nói về trường đại học quân sự, hắn ta liền rất chú trọng bồi dưỡng phương diện này, để cho Tống tiên sinh và Cung Nam Tinh bớt chút thời gian huấn luyện bọn họ. Tiêu Sơn và Thiết Ngưu ngày thường cũng mang bọn họ tiến hành diễn tập quân sự. Không ngừng tìm kiếm cách đánh bại kẻ thù, theo thời gian, từng người một đã trở thành một nửa nhà quân sự.
Trương Định Nam cũng cảm nhận được sự tiến bộ của thuộc hạ, vô cùng hài lòng. Điều hắn ta thiếu nhất chính là nhân tài. Nhưng mà lúc này mời nhân tài lại không dễ dàng. Có thể đem những huynh đệ trung thành với mình bồi dưỡng thành nhân tài theo yêu cầu, đây cũng coi như là thu hoạch lớn.
Hắn ta cười nói: "Không cần lo lắng chuyện về cung nỏ, nếu như đại tướng quân yêu cầu chúng ta đánh tiên phong, mấy thứ này, đương nhiên ta sẽ phải tranh thủ."
Hắn ta nói tiếp: "Bất quá, ta lo đến lúc đó có chút người sẽ làm chậm trễ chiến cơ. Vì thế đến lúc đó không được đánh tiên phong, cũng không thể để cho tất cả người của chúng ta ra ngoài. Tiêu Sơn, đến lúc đó ta sẽ nghĩ biện pháp để ngươi lại hậu phương, nếu như hai đội quân xuất chiến, xuất hiện tình huống gì đó, ngươi có thể chi viện cho chúng ta."
Tiêu Sơn sửng sốt, có chút không vui nói: "Tướng quân, mạt tướng cũng muốn đánh tiên phong."
"Đây là quân lệnh." Trương Định Nam nghiêm mặt nói.
Làm như vậy, là vì trong lòng hắn ta có chút tư tâm. Thứ nhất, Phùng Trinh đã cống hiến cho hắn ta rất nhiều, lúc này lại đang mang thai, tự nhiên hắn ta không muốn Tiêu Sơn chịu bất kỳ tổn thất nào. Thứ hai, điều này cũng là để đề phòng vị phụ thân cùng đại ca kia của mình ở phía sau quấy rối. Nếu như bọn họ muốn diệt trừ mình, thừa dịp lần này hai bên đại chiến, chỉ cần hơi đến trễ một chút, sau khi đội tiên phong của bọn họ đánh xong, phía sau lại không kịp thời xuất hiện, rất có thể khiến cho toàn quân của bọn họ bị diệt.
Cho nên phải lưu lại chút binh mã cho mình, đến lúc đó có thể đóng vai trò kích động. Khi ấy đại quân không động của phải động.
Nhìn sắc mặt Trương Định Nam nghiêm túc mà kiên quyết, trong lúc nhất thời Tiêu Sơn không thể phản đối, chỉ có thể đồng ý.
Trương Định Nam nói: "Tiêu Sơn, nhiệm vụ này gian nan, không chừng tính mạng của mọi người chúng ta đều giao vào trong tay ngươi."
Trương Thiết Ngưu cũng vỗ vỗ bả vai của hắn: "Huynh đệ, phải dựa vào ngươi."
Những người khác cũng thông suốt được chuyện này, lần lượt nhìn về phía Tiêu Sơn, hi vọng đến lúc đó hắn sẽ không đánh mất xiềng xích.
Được những người này đặt nhiều kỳ vọng, Tiêu Sơn cũng ý thức được mình có trọng trách lớn, vì vậy ngẩng đầu trịnh trọng nói: "Cam đoan hoàn thành quân lệnh!"
Lúc này, Phùng Trinh ở Hà Sáo xa xôi cũng không nhàn rỗi.
Lần này Trương Định Nam cơ hồ đã mang đi hai phần ba tướng lĩnh của Hà Sáo. Cung Nam Tinh phải bận rộn với việc bố trí quân phòng thủ và sắp xếp lương thảo. Cho nên ông ta vẫn luôn rất bận rộn. Mà sau khi Phùng Trinh ổn định thai nhi, nàng không còn nằm trên giường, mà bắt đầu tiếp quản một phần công việc.
Cũng may năng lực xử lý công việc của Cung Nam Tinh thật sự rất mạnh, khi nàng tiếp quản, thôn của lưu dân đã an cư lạc nghiệp, Phùng Trinh chỉ cần cho những lão nhân và trẻ em một phần cơ hội việc làm là được.
Đương nhiên, Phùng Trinh không cần phải lo lắng về những điều này. Một số người đã an bài cho Y Mã để ông ta dạy cho những người Khương tộc này chăn thả. Những người khác chăm sóc vườn nho, hoặc thu hoạch cỏ khô cho ngựa. Một số người chỉ đơn giản là đi vào nhà xưởng, cùng làm một chút quân phục hoặc gia công da thú.
Sau khi phân phối xong, nhưng thật ra cũng không được mấy người rảnh rỗi.
Đối với bọn nhỏ càng phải an bài tốt hơn. Những đứa trẻ được đến lớp vỡ lòng, cũng tương đương với nhà trẻ của đời sau. Lớn thì đi vào học đường. Lớn hơn một chút lại không thích hợp đi học thì đưa đến quân doanh huấn luyện, hoặc là để cho những nhà thợ thủ công chiêu đồ đệ.
Đối với tài năng quản lý đến từ thế kỷ 21, Phùng Trinh làm việc này cũng vô cùng thuận buồm xuôi gió.
Ngay cả Cung Nam Tinh cũng nhịn không được mà tán thưởng nàng. Nếu như nàng là nam nhân có thể chưởng quản Lại bộ.
Được một mưu sĩ quân sư khích lệ, trong lòng Phùng Trinh cũng vẫn rất cao hứng. Một khi kiêu ngạo, nàng cũng không nhàn rỗi, đột nhiên nhớ tới thuốc nổ và địa lôi của đời sau. Đột nhiên nhớ tới cái đó, cũng là bắt nguồn từ sự bất an trong nội tâm của Phùng Trinh.
Là một thai phụ, gió thổi cỏ lay, nàng đều không cảm thấy an tâm. Hơn nữa đám người Tiêu Sơn cũng không ở Hà Sáo mà sắp phải đối mặt với đại chiến. Một mặt nàng lo lắng cho Tiêu Sơn, mặt khác, trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy bất an. Luôn cảm thấy như sắp có chuyện lớn xảy ra.
Chỉ là không có tin tức của thám tử truyền đến, cho nên nàng cũng không biết làm thế nào cho phải. Cho nên dứt khoát nhớ tới những vũ khí nóng tương đối thực dụng kia.
Mặc dù nàng không biết làm ra những thứ đồ vật này, nhưng những thợ thủ công thời cổ đại đều là những nhân vật có trí tuệ siêu quần. Có thể nói chỉ là không tưởng tượng ra được, nhưng không phải không làm được. Trong đầu Phùng Trinh nghĩ ra một số thứ, liền vừa lúc bù đắp cho những thiếu sót kia của bọn họ.
Vì vậy, sau khi Phùng Trinh mô tả một số nguyên tắc chế tạo vũ khí này, cùng với hiệu quả mà nó tạo ra, những thợ thủ công chế tác vũ khí lạnh quả thật như phát hiện được một đại lục mới. Không chút do dự đem toàn bộ nhiệt tình rót vào, dồn hết tâm huyết vào vũ khí thần kỳ có thể thay đổi thời thế này.
Bọn họ không chút nghi ngờ, nếu như thật sự chế tạo ra loại vũ khí này. Bọn họ sẽ trở thành thợ thủ cộng vĩ đại khắp thiên hạ.