Về phần man di có tới hay không, vấn đề này không cần đoán. Người Man tộc từ trước tới nay có thù tất báo. Sự nhục nhã bực này nếu như có thể chịu đựng được, đại vương Man tộc chỉ sợ phải thay đổi người.
Hơn nữa Man tộc từ trước đến nay đều vẫn luôn tự tin với sức chiến đấu của chính mình, mặc dù hai trận trước bất lợi, nhưng bọn chúng cũng không rằng bản thân có vấn đề, vẫn tự cảm thấy dũng sĩ của mình là vô địch thiên hạ.
Cho nên trên cơ bản mới xảy ra chuyện, tin tức Man tộc xuất binh đã truyền tới Túc Châu.
Đại tướng quân Trương Tế Thế lúc này đang đứng trên tường thành Túc Châu, cùng với Tôn Kỳ Vân lập kế hoạch dụng binh lần này chống lại Man tộc.
"Kỵ binh từ Hà Sáo đã rời đi, lúc đó để Hà Sào đến bên này để ngăn cản, ở giữa để Định Nam đón đánh."
Tôn Kỳ Vân nghe vậy thì biến sắc: "Những nơi này cực kỳ nguy hiểm, không bằng để cho tướng lĩnh khác tiến lên."
Nhưng Trương Tế Thế lại nói: "Không cần, không phải hắn vẫn luôn muốn đóng giữ một phương sao, nếu như chút bản lĩnh này cũng không có, sao có thể đảm đương nổi trọng trách. Một khi đã như thế, không bằng cứ để ta thành toàn cho hắn."
Mặc dù Tôn Kỳ Vân cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng với tư cách là quân sư của Trương Tế Thế, ông ta cũng biết tâm tư của Trương Tế Thế, đương nhiên không ngăn cản.
"Vậy thì thiếu tướng quân bên này sẽ an bài như thế nào đây?"
Thiếu tướng quân Trương Thừa Tông mấy ngày nay vẫn luôn quy ẩn trong tuyết, lúc này còn phải an bài ổn thỏa một phen, nếu không thì sẽ làm cho các tướng lĩnh khác có hai lòng.
Trương Tế Thế thở dài: "Lần này để hắn đi bên cạnh ta đi."
Cuối cùng, đó là đứa trẻ do chính tay ông ta nuôi nấng, mấy năm nay vẫn luôn sống nương tựa lẫn nhau. Hơn nữa, Phi Loan xảy ra chuyện là không tự nguyện, đứa bé vừa sinh ra đã không có mẫu thân, ông ta không thể lại liên lụy đến đứa trẻ này nữa.
Tôn Kỳ Vân biết trong lòng đại tướng quân vẫn còn Ninh phu nhân.
Nghĩ đến vị hoàng hậu mà lúc trước ông ta nhìn thấy, trong lòng thầm thở dài. Chỉ hi vọng lời hoàng hậu nói là sự thật, lúc trước thật sự là bị che mất, nếu không sau này sẽ khiến đại tướng quân tự đối phó như thế nào đây.
Mà lúc này, trong quân doanh cách thành không xa, Trương Thừa Tông đang huấn luyện kỵ binh, đứng bên cạnh hắn ta là một nam nhân trung niên cùng với một thiếu nữ, không ngừng chỉ điểm cho những người này.
Trương Thừa Tông thấy kỹ năng cưỡi ngựa của thủ hạ mình ngày càng tốt hơn, quả nhiên trên mặt tỏ vẻ hài lòng.
Quay đầu lại nhìn đại hán nói: "Kết giao với tù trưởng thật tốt, chỉ trong thời gian ngắn như thế đã có thể huấn luyện được kỵ binh tinh nhuệ như vậy. Chỉ là ta không biết, so sánh giữa ta với nhị đệ kia của ta thì như thế nào?"
Hóa ra hai người này đúng là hai phụ tử tù trưởng Liên Sơn và Liên Sơn Y Lan được Tôn Kỳ Vân đưa đến Túc Châu. Sau khi hai người được đưa đến Túc Châu, bởi vì chuyện của hoàng hậu, Tôn Kỳ Vân vội vã đến kinh thành mà không có thời gian để thẩm vấn bọn họ. Sau khi Trương Thừa Tông biết Tôn Kỳ Vân đã đưa người từ Hà Sáo trở về, hắn ta lại nổi lên vài phần tò mò, đã đến xem xét. Kết quả nhìn thấy là hai người Khương tộc, biết huynh đệ của mình ở bên kia đã kết giao với người Khương tộc, trong lòng hắn ta tự nhiên không có hảo cảm. Kết quả sau khi Liên Sơn Y Lan nhìn thấy hắn ta thì chửi ầm lên, càng mắng mỏ Trương Định Nam đến máu chó đầy đầu.
Lúc này Trương Thừa Tông mới càng tò mò hơn, sau khi hỏi một phen, hắn ta mới biết bọn họ có gút mắt với Trương Định Nam như vậy.
Mà sau khi biết kỵ binh dưới trướng Trương Định Nam là do hai người này huấn luyện, hắn ta càng động tâm tư, cùng ngày hôm đó liền dẫn hai người này về quân doanh, tôn sùng như khách quý, để cho bọn họ huấn luyện kỵ binh.
Tất nhiên, hai phụ tử Liên Sơn không dám tin tưởng người Đại Đường bọn họ nữa, càng không thể tin tưởng người của Trương gia. Cho nên Trương Thừa Tông đã hứa hẹn, chỉ cần lần này luyện được kỵ binh, lập công lao hãn mã cho Túc Châu, hắn ta liền nói với đại tướng quân, cưới Liên Sơn Y Lan vvào cửa, trở thành thiếp thất. Ngày sau càng trợ giúp tù trưởng Liên Sơn lần nữa tổ chức lại bộ lạc, để ông ta lại trở thành thủ lĩnh của Khương tộc.
Có lời hứa hẹn đầy chỗ tốt như thế, hơn nữa vô luận là thân phận và diện mạo của Trương Thừa Tông, đều không thua kém Trương Định Nam. Mặc dù trong lòng Liên Sơn Y Lan ái mộ Trương Định Nam, nhưng sau khi Trương Định Nam đối xử tuyệt tình với nàng ta, trong lòng nàng ta liền oán hận. Lúc này tự nhiên cũng cất giữ chút tâm tư, ngày sau muốn dùng Trương Thừa Tông đối phó với Trương Định Nam. Mà tù trưởng Liên Sơn càng hy vọng lần nữa trở thành thủ lĩnh. Cho nên sau khi hai người thương nghị một vài câu liền đồng ý.
Nhưng Trương Thừa Tông cũng có tâm tư riêng. Hắn ta nghe nói Trương Định Nam ở sử dụng người Khương tộc ở Hà Sáo để tổ chức kỵ bính, trong lòng hắn ta cũng có tâm tư như thế.
Nếu Trương Định Nam có thể làm được thì Trương Thừa Tông cũng có thể.
Hơn nữa, hắn ta cưới người đã từng là công chúa bộ lạc, ngày sau tất nhiên sẽ thu hút thêm nhiều người Khương tộc đầu phục. Có mối quan hệ thông gia này, người Khương tộc tự nhiên trung thành với hắn ta hơn.
Cưới một thiếp thất vào cửa lại có thể mang tới nhiều lợi ích như vậy, cớ sao không làm.
Nhìn lúc này đã hoàn thành huấn luyện kỵ binh, Trương Thừa Tông càng cảm thấy quyết định ban đầu của mình vô cùng anh minh.
Trên mặt của tù trưởng Liên Sơn cũng lộ ra vẻ vui mừng: "Thiếu tướng quân yên tâm, kỵ binh của ngài nhất định còn dũng mãnh hơn của Trương Định Nam."
Liên Sơn Y Lan cũng mang vẻ phẫn hận: "Đến lúc đó chỉ cần phụ tử chúng ta đích thân lãnh binh, tuyệt đối có thể khiến cho địch nhân nghe tiếng liền bỏ chạy." Nàng ta muốn Trương Định Nam nhìn thấy, chuyện lúc trước hắn ta làm là ngu xuẩn cỡ nào. Nàng ta muốn cho Trương Định Nam hối hận!
Tuy rằng Trương Thừa Tông biết được tâm tư của hai người họ, nhưng vẫn cười lớn: "Tốt, rất tốt, hai người đều là khách quý của Trương Thừa Tông ta, chờ mọi chuyện xong xuôi, nhất định ta sẽ giữ lời hứa."
Phụ tử hai người thấy thế, tự nhiên cũng hài lòng.
Mấy người họ đang nói chuyện, thủ vệ đại doanh liền tới truyền lệnh, bảo Trương Thừa Tông vào đại doanh trung quân nghị sự.
Trương Thừa Tông nhất thời vui mừng: "Là phụ thân đại nhân tới sao?"
"Đại tướng quân đã ở trong đại doanh trung quân."
"Được." Trương Thừa Tông lộ vẻ tươi cười. Hắn ta biết, phụ thân đại nhân sẽ không thật sự chán ghét hắn ta. Phụ thân đã từng nói qua, trên đời này, hắn ta mới là người thân của phụ thân.