Hà Sáo.
Trương Định Nam đã mang theo đại quân trở về.
Lần này là bởi vì đi đường xa đánh bất ngờ, cho nên không có được chiến lợi phẩm gì. Nhưng khi các nam nhân trở về đều là một bộ dáng hưng phấn như được tiêm máu gà. Những năm gần đây, quân nhân Đại Đường bọn họ lần đầu tiên đánh đến vương đình của Man tộc, bọn họ có tư cách để kiêu ngạo.
Sau khi bọn họ trở về đã thuật lại trận đại chiến mình đã trải qua, không chỉ có dân chúng Hà Sáo, mà nay cả những người Khương tộc quy thuận bọn họ cũng phục sát đất. Âm thầm may mắn vì trước đó đã đưa ra lựa chọn chính xác, quy thuận Đại Đường. Về sau bọn họ sẽ không lo lắng bị người khi dễ nữa.
Những ánh mắt ngưỡng mộ của những người này khiến binh lính giương đuôi lên trời. Không chỉ vậy, nhiều gia đình có khuê nữ cũng bắt đầu tìm kiếm những nam nhi trong quân. Về phần nỗi lo lắng nhất chuyện về quân hộ, sau khi được sự hứa hẹn của tướng quân sẽ hủy bỏ loại binh dịch này, mọi người cũng không còn nỗi bận tâm nữa. Giờ đây nhóm quân nhân Hà Sáo kia, quả thật giống như những kim quy tế.
Binh lính Hà Sáo lúc này càng hưng phấn, từng người một xắn tay áo lên, chỉ chờ ôm mỹ nhân trở về.
Bất quá lúc này vui mừng nhất phải kể đến là Tiêu Sơn và Trương Định Nam.
Khi cả hai ra ngoài, thê tử mới mang thai không lâu, chờ đến khi trở về, bụng đều đã nhô ra. Cẩn thận dựa gần vào bụng, còn có thể cảm giác được tiểu sinh mệnh bên trong đang chuyển động.
Mặc dù cái thai của Phùng Trinh nhỏ hơn Lưu Mẫn Quân một tháng, nhưng bụng lại lớn không kém. Gần đây hai người thường nói chuyện con cái, lại cùng nhau tìm đến cửa hàng làm xiêm y, cùng nhau đến gặp chung một quân y, cho nên tình cảm so với trước đây thân thiết hơn một chút.
Đại tướng quân phu nhân Trương thị cũng từ Túc Châu đưa nhiều đồ bổ đến. Bất quá là bởi vì mang từ Túc Châu đến, cho nên đều phải qua vài lần kiểm tra mới dám sử dụng.
Sau khi được bồi bổ, ngợc lại hai người càng thêm trổ mã hồng nhuận hơn.
Khi Tiêu Sơn trở về nhà, nhìn thấy khuôn mặt mang thai của thê tử, khiến cả người hắn nhìn đến kích động. Thật vất vả cuối cùng cũng kìm nén được, mặt đầy ý cười tủm tỉm bước qa ôm lấy thê tử của mình.
"Để cho ta nghe kỹ một chút." Tiêu Sơn áp vào bụng nàng và nói.
"Cẩn thận một chù. Mặc dù tháng không lớn lắm, nhưng cũng đủ ầm ĩ." Phùng Trinh cũng cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng sau tháng tư vẫn ngẫu nhiên thai mới động, ngay cả thai của Lưu Mẫn Quân đang ở tháng thứ năm, thai cũng không động nhiều lắm. Nhưng thai này của nàng thì không giống, chỉ mới chút tháng như thế thì đã động hơn những người khác. Có đôi khi nàng còn hoài nghĩ có phải đã tính sai tháng rồi hay không.
Tiêu Sơn vui vẻ cười nói: "Không hổ là nhi tử của lão tử, từ nhỏ đã chắc nịch hơn so với người khác."
"Từ nhỏ cũng đã có thể hành hạ người." Phùng Trinh che miệng cười nói.
Cuộc sống hiện tại của nàng cũng không có gì để theo đuổi, chính là hy vọng sinh ra đứa nhỏ thật tốt, Tiêu Sơn có thể bình bình an an.
Đương nhiên, nàng cũng biết là, hết thảy những điều này phải dựa trên thực tế đến cuối cùng đại quân Hà Sáo có thể giành được thiên hạ hay không.
Con đường này cũng không biết phải đi mất bao lâu.
Tiêu Sơn yên lặng xoa bụng một hồi, cũng không thấy phản ứng, trong lòng hắn thất vọng, dưới lòng bàn tay liền có một trận nhẹ nhàng di động. Hắn cảm thấy bản thân mình có chút hoảng hốt, tay dừng lại một chút.
"Động rồi?"
Phùng Trinh gật đầu: "Đúng vậy, ngày thường chỉ động vào ban đêm thôi, đoán chừng biết người làm cha là chàng đã trở về, cho nên chào hỏi với chàng."
"Ai nha, nhi tử của ta." Tiêu Sơn lập tức vui mừng khôn xiết, vòng tay ôm eo Phùng Trinh, hôn lên bụng nàng một cái.
Sau khi hôn xong, hắn lại ngẩng đầu lên và hôn lên má Phùng Trinh một cái nữa.
Phùng Trinh chán ghét nói: "Mau đi tắm rửa, thay xiêm y, mùi trên người chàng đã có thể khiến người ta ngạt thở."
"Không thể đổi." Sắc mặt Tiêu Sơn lại trầm xuống, mang theo vài phần áy náy. Hắn nhìn Phùng Trinh nói: "Lần này trở về chỉ tu chỉnh mấy ngày, đợi lát nữa ta còn phải đến đại doanh chỉnh đốn binh mã, còn phải thương nghị với tướng quân việc xuất binh."
Phùng Trinh ngay lập tức khó hiểu: "Không phải vừa mới trở về thôi sao?"
Tiêu Sơn nói: "Mục đích của tướng quân lần này là muốn cho man di tập kết lại, như vậy không chỉ khiến man di bất ngờ trở tay không kịp, cũng có thể để cho Túc Châu cảnh giác. Bây giờ man di đã bị kinh động, Hà Sáo bên chúng ta đương nhiên cũng phải xuất binh đến tương trợ cho Túc Châu, nếu không một khi Túc Châu bị bại, chúng ta chính là tội nhân thiên cổ."
Phùng Trinh lo lắng nói: "Nhưng đại tướng quân tựa hồ có chút ý kiến với tướng quân, lúc này đi.. Có được hay không?"
Tiêu Sơn biết ý của nàng, nói: "Yên tâm đi, bây giờ Túc Châu không chỉ phải đối mặt với man di, còn có tâm tư đối phó kinh thành, vô luận như thế nào, tướng quân đều là con của đại tướng quân, khi đại tướng quân không có tinh lực đối với phó với Hà Sáo thì sẽ không dễ dàng đối phó với tướng quân. Nếu không thì khi chúng ta có đánh, cho dù không đánh lại bọn họ, cũng sẽ khiến bọn họ bị thương nặng, đến lúc đó sẽ tiện nghi cho người khác. Đại tướng quân không phải là người tầm thường, tự nhiên sẽ hiểu được đạo lý này."
Khi Phùng Trinh vừa nghe, cũng biết bản thân mình suy nghĩ nhiều. Người ta nói mang thai ngốc ba năm, xem ra đúng là như vậy.
"Chàng vừa mới trở về liền rời đi.. Lần này cũng không biết khi nào mới có thể trở lại." Trong lòng Phùng Trinh vẫn cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Tiêu Sơn cũng thở dài nói: "Nếu không phải thân thể nàng không tốt, lần này còn có thể mang nàng cùng đi theo. Nhưng bây giờ thì không được."
Tuy rằng Phùng Trinh luyến tiếc, nhưng nàng không muốn làm Tiêu Sơn lo lắng: "Được rồi, chàng vội thì đi đi, ta ở Hà Sáo mọi thứ đều ổn."
Bây giờ là lúc đối đầu với kẻ địch mạnh, cũng không thể làm chậm trễ chính sự.
Huống chi bên Hà Sáo đã bắt đầu chỉnh đốn binh mã, chuẩn bị tiến vào Túc Châu, ngay cả Túc Châu cũng đã bắt đầu chuẩn bị nghênh chiến với đại quân Man tộc.