Tiểu Kiều Thê Nhà Quân ( Dịch Full )

Chương 134

Chương 134
Chương 134
Năm đó hoàng triều Lý thị bất tài vô đạo, thậm chí đại tộc thế gia còn kiểm soát triều chính. Hoàng triều truyền đến đời của Thành Đế đã không còn lại bao nhiêu quyền lực. Ninh Phi Loan và Thành Đế từ nhỏ đã quen biết, tình thâm nghĩa trọng, suýt chút nữa Ninh Phi Loan đã trở thành hoàng hậu được Thành Đế cưới hỏi đàng hoàng.

Nhưng vào lúc này, Ninh phụ tự xưng là một trung thần lại nghĩ ra một kế hoạch đảo loạn phong vân thiên hạ.

Hóa ra Ninh phụ đã quen biết một kỳ nhân là cao thủ xem tướng tại thời đương đại, chỉ xem tướng liền biết được tương lai của con người. Trước đó Ninh phụ đã dẫn người này vào thành, người này nhìn thấy được một thủ vệ, liền khen ngày sau chính là tôn sư phi hổ. Nói cách khác, người này sẽ trở thành đại tướng cầm binh, hơn nữa sẽ là đại tướng chân chính trấn thủ một phương.

Sau khi Ninh phụ trở về liền trái lo phải nghĩ, muốn đi lung lạc người này, chỉ vì muốn đánh vỡ cục diện thế gia nắm giữ triều chính. Rồi lại lo lắng không đủ sức kiềm chế ngược lại sẽ dẫn đến hổ loạn hoành hành. Vì thế ông ta nghĩ đến việc liên hôn. Mà có thể kiềm chế được người này, lại để cho người này có thể để cho mình sở dụng, cũng chỉ có nữ nhi ưu tú nhất của mình là Ninh Phi Loan.

Vốn tưởng Ninh Phi Loan sẽ cự tuyệt lời đề nghị như thế, lại không ngờ khi biết được về sự an bài của Ninh phụ, bà ta lập tức quả quyết chấp nhận lời đề nghị này.

Vì thế Ninh Phi Loan với thân phận quý nữ gả thấp cho một thủ vệ khi ấy vẫn nghèo khó hai bàn tay trắng. Có Ninh gia dìu dắt, hơn nữa có sự phụ tá của Ninh Phi Loan, Trương Tế Thế này đã thật sự dần dần thể hiện tài năng của mình, càng từng bước được thăng chức, trong một thời gian ngắn, liền trở thành đại tướng quân của Túc Châu.

Ninh Phi Loan vốn định lúc này sẽ thoát thân, đáng tiếc trong người lại có thai. Cũng tính toán bỏ đứa bé đi, nhưng Ninh phụ cảm thấy, nếu có con nối dõi, càng dễ khống chế được Trương Tế Thế hơn. Cho nên chờ đến ngày Ninh Phi Loan sắp sinh, liền tìm biện pháp điều Trương Tế Thế đi. Sau đó mang theo Ninh Phi Loan giả chết trở về.

Kết quả là, bà ta thay thế thân phận bào muội là Ninh Phi Phượng, trở thành hoàng hậu đương triều.

Sau nhiều năm bày mưu tính kế, Trương Tế Thế không chỉ là đại tướng quân của Túc Châu, mà còn là đại tướng quân trấn giữ một phương, thủ hạ có đến mấy chục vạn tinh binh, hình thành thế giằng co binh lực với các đại thế gia, thậm chí nếu khi Trương Tế Thế dùng hết toàn lực, nói không chừng là có thể làm lung lay căn cơ của các đại thế gia. Đến lúc đó bọn họ giết đến lưỡng bại câu thương. Binh mã do Thành Đế khống chế trong tay sẽ xuất hiện kiểm soát cục diện, lúc ấy sẽ lần nữa thống nhất thiên hạ.

Cho nên tại thời điểm thích hợp này, Ninh Phi Loan nhàn nhạt tiết lộ tin tức. Để cho Phúc Vương bí mật truyền tin tức đến cho Trương Tế Thế. Quả nhiên Trương Tế Thế đã rơi vào bẫy, phái Tôn Kỳ Vân đi điều tra.

Bất quá chỉ muốn vì ngày sau muốn lấy phần tình cảm kiểm soát Trương Tế Thế. Ninh Phi Loan lại không thể biểu hiện chính mình tự nguyện, mà là ở dưới tình huống không biết trở thành con dâu của hoàng thất, khiến phu thê ly tán nhiều năm.

Ninh Phi Loan cũng có đủ tự tin, lấy tình thâm nghĩa trọng mà Trương Tế Thế dành cho bà ta, quyết định có thể để cho bà ta sở dụng. Mà đích trưởng tử của Trương Tế Thế là do chính bà ta sinh ra, ngày sau muốn khống chế đại quân Túc Châu này, tuyệt đối dễ như trở bàn tay.

Điều duy nhất để lúc này bà ta phải chờ đợi chính là Trương Tế Thế có thể nhanh chóng phát binh, như vậy các đại thế gia cũng sẽ không thể ngồi yên được nữa, đến lúc đó bọn họ sẽ không thể nào nhìn chằm chằm vào hoàng thất. Mà phải tìm cách ngăn chặn binh mã của Trương Tế Thế ở Túc Châu.

Tại thành Túc Châu.

Trong mắt của Trương Tế Thế là hai mảnh đỏ như máu, hai tay hung hăng đấm mạnh xuống bàn.

"Kỳ Vân, ngươi quả thật không nhìn lầm chứ, thật sự là nàng ấy sao?" Trương Tế Thế vẫn là không thể tin được sự thật này. Hóa ra ái thê của mình không chết, mà tiến cung trở thành hoàng hậu của người khác.

Tôn Kỳ Vân gật đầu nói: "Trong bàn tay của phu nhân quả thật có một nốt ruồi son, trừ phi trên đời này thật sự có người giống nhau như đúc, nếu bằng không, kia chính là phu nhân."

Nghiêm khắc mà nói, Tôn Kỳ Vân không muốn nói cho Trương Tế Thế biết được chân tướng. Điều này sẽ không có lợi chút nào cho sự phát triển của Túc Châu. Ngược lại sẽ khiến cho Trương Tế Thế đưa ra phán đoán sai lầm.

Rốt cuộc, vị hổ tướng năm đó đã không còn trẻ nữa.

Nhưng với tư cách là một mưu sĩ, lại không thể giấu giếm được chủ công của mình. Nếu không ngày sau sẽ không có khả năng chiếm được lòng tin của chủ công, bản thân một mưu sĩ như mình cũng không thể làm được nữa.

Cũng may nhị công tử đã có tuyệt chiêu bất ngờ, dẫn đại quân Man tộc tới, ngược lại cũng giải trừ được vấn đề nan giải này.

Đôi mắt của Trương Tế Thế tàn nhẫn đến cực điểm.

"Tiểu nhi Lý thị, dám khinh ta đến tận đây!"

Ông ta ở trong thư phòng nổi giận đùng đùng lui tới hai vòng: "Phát binh, ta muốn đánh thẳng tới kinh thành!"

"Tướng quân, tạm thời xin bớt giận, hiện tại Man tộc đã sắp tới xâm phạm. Nếu như đại quân đi rồi, chẳng phải là sẽ cho Man tộc cơ hội sao? Túc Châu này chính là căn cơ của chúng ta." Tôn Kỳ Vân nghiêm túc nói.

Nghe điều này, Trương Tế Thế tức khắc dừng bước.

Một lúc lâu sau, ông ta mới dẫm mạnh xuống đất. "Một ngày nào đó, ta sẽ tàn sát toàn bộ Lý gia của hắn! Phá hủy tông miếu của hắn, diệt trừ hậu duệ của hắn!"

Tôn Kỳ Vân vội vàng nói: "Chỉ cần diệt trừ được Man tộc, ngày sau chắc chắn sẽ có cơ hội tranh đoạt Trung Nguyên."

Thấy Trương Tế Thế cuối cùng cũng bình tĩnh lại, Tôn Kỳ Vân cảm thấy thở dài một hơi. Lại nghĩ đến nhị công tử Trương Định Nam ở Hà Sáo xa xôi.

Lần này nói đến nhị công tử, rốt cuộc là vô tình, hay là cố ý.

Nếu là cố ý, chỉ sợ sau này lại xuất hiện một phen long tranh hổ đấu. Hiện giờ đại tướng quân đã vì Ninh phu nhân mà nhiễu loạn tâm thần, ngày sau cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra với Túc Châu.

Chỉ hy vọng mau chóng giải quyết được man di, sớm ngày tranh giành được Trung Nguyên, đại tướng quân có thể nắm lấy quyền binh thiên hạ trong những năm xế chiều.
 
Bình Luận (0)
Comment