Tiểu Kiều Thê Nhà Quân ( Dịch Full )

Chương 133

Chương 133
Chương 133
Phùng Trinh đã nằm trên giường hơn một tháng, mới bắt đầu ra cửa đi lại, cùng nhau la cà với Lưu Mẫn Quân.

Bất quá lúc này đã là vào thu.

Kinh thành bên kia cũng truyền đến tin tức, hoàng hậu đi Tương Quốc tự dâng hương, Tôn Kỳ Vân cũng từng đến Tương Quốc tự một lần. Tuy nhiên thủ vệ nghiêm ngặt, thám tử cũng không biết rốt cuộc hai người có gặp mặt nhau hay không.

Bất kể có gặp hay không, Trương Định Nam cũng không dám đánh cược, quyết định mau chóng xuất binh tới Man tộc.

Có lẽ vì để yên ổn quân tâm, trước ba ngày xuất phát, đã tuyên bố tin tức Lưu Mẫn Quân có hỉ, quân dân Hà Sáo đều biết, chủ mẫu của mình sắp hạ sinh thiếu tướng quân. Mấy ngày liền, đều là một mảnh tiếng cười niềm vui.

Trong tiếng hoan hô, Trương Định Nam bí mật tập hợp binh mã, lên đường suốt cả đêm, lần này chỉ đi một ít kỵ binh, cho nên tất cả bộ binh của Trương Thiết Ngưu đều ở lại để thủ vệ.

Ngày Tiêu Sơn ra ngoài, hắn nép vào bụng Phùng Trinh lắng nghe cả buổi: "Sao vẫn không có động tĩnh gì, đứa nhỏ này cũng quá thành thật rồi."

"Con còn nhỏ mà." Phùng Trinh mím môi cười.

Nàng biết Tiêu Sơn không yên lòng, mình thì bụng ngày càng to, hắn lại sắp phải đi xa nhà. "Không có việc gì đâu, ta đoán khi chàng trở về nhất định sẽ có động tĩnh."

Tiêu Sơn cười toe toét, lại luyến tiếc sờ sờ bụng nàng.

Đại quân bí mật ra ngoài, cho nên đi rất vội vàng, ngoại từ tâm phúc của Trương Định Nam, những binh lính bình thường khác đều không biết việc này.

Sau khi đại quân rời đi, Trương Thiết Ngưu bắt đầu triển khai phòng thủ nghiêm ngặt.

Lúc này, xe ngựa từ kinh thành chạy về Túc Châu, Tôn Kỳ Vân với vẻ mặt suy sụp tinh thần.

Trong mắt thậm chí mơ hồ mang theo vào phần khiếp sợ.

Trăm triệu lần ông ta cũng không nghĩ tới, thế nhưng lại được kết quả như thế.

"Bản cung xác thật là Ninh Phi Loan, nhưng lại không phải vị tướng quân phu nhân kia của các ngươi. Những chuyện trước kia bổn cung không nhớ gì cả. Những năm gần đây, bản cung cũng từng nghe nói qua chuyện của Ninh Phi Loan, nhưng đáng tiếc là cái gì cũng không nhớ được. Ngày đó khi tỉnh lại chính là đang ở trong thành Túc Châu, lúc đó ta không nhớ được gì, chỉ nhớ được những chuyện trước năm mười tuổi. Trong lòng bản cung sợ hãi liền trở về Ninh gia. Về phần những chuyện sau này, bản cung lại không biết."

Khi hoàng hậu nói những lời này, Tôn Kỳ Vân liên tục nhìn kỹ vào mặt bà ta. Nhưng ngoại trừ gương mặt giống nhau, trong mắt lại không còn thần thái phóng túng như trước nữa. Ngay cả ngữ khí nói chuyện đều nhu nhu thuận thuận, giống như những quý nữ bình thường. Ngoài việc làm hoàng hậu bao nhiêu năm qua, cùng với quý khí sống trong nhung lụa, đã hoàn toàn mất đi bóng dáng của Ninh Phi Loan năm đó.

Sở dĩ Tôn Kỳ Vân tin tưởng bà ta, là bởi vì ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy ông ta, thần thái kia hoàn toàn xa lạ, hoàn toàn không giống như giả tạo.

Ông ta xuất hiện đột ngột, nếu là người quen, đầu tiên sẽ phải là kinh ngạc. Mà vị hoàng hậu kia lại vô cùng sợ hãi.

Bởi vậy có thể thấy được, hoàng hậu quả thật không phải là Ninh phu nhân. Nói chính xác, là không có ký ức của Ninh phu nhân.

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra. Chẳng lẽ Ninh phu nhân thật sự mất trí nhớ?

Kết quả này khiến Tôn Kỳ Vân cũng là vẻ mặt chua xót.

Nếu là kết quả này, tướng quân nên tự xử lý như thế nào đây.

Đường đường là tướng quân phu nhân, thế nhưng lại biến thành hoàng hậu nương nương. Hơn nữa Ninh gia ở trong đó đã đóng vai trò gì, việc này còn phải chờ xem xét kỹ.

Hoàng hậu nói là tự mình về nhà, nhưng Tôn Kỳ Vân hoàn toàn không tin. Nếu không phải người có tâm sắp đặt cái chết giả kia, thì làm sao có thể man thiên quá hải, thậm chí giấu giếm ngay cả đại tướng quân.

Tôn Kỳ Vân không thể hiểu được, nhưng cũng biết đây là một hồi âm mưu, một âm mưu đã bắt đầu từ hơn hai mươi năm trước.

Chỉ là sau lưng âm mưu này rốt cuộc là vì cái gì, ông ta lại không thể nhìn ra hết được.

Mang theo tâm tình phức tạp, sau hơn mười ngày, cuối cùng ông ta cũng về đến thành Túc Châu. Sau đó, thành Túc Châu thật sự đang đề phòng nghiêm ngặt.

"Tôn tiên sinh." Phó tướng Trương Ngọc ở cửa thành nghênh đón Tôn Kỳ Vân vào thành.

Tôn Kỳ Vân nói: "Trong thành xảy ra chuyện gì, vì sao lại đề phòng như vậy?"

Trương Ngọc nhìn xung quanh, nghiêng người tới nhỏ giọng nói: "Thám tử hồi báo, nhị công tử ở Hà Sáo bên kia bất ngờ tập kích đại doanh Man tộc, phá hủy lễ cầu nguyện của bọn chúng, còn giết không ít man di. Bọn man di hiện tại muốn tập kết đại quân đến báo thù. Sau khi đại tướng quân biết tin đã phát lửa giận rất lớn, bảo chúng ta tùy thời chuẩn bị đón đánh đại quân man di."

Nghe vậy, Tôn Kỳ Vân sửng sốt một chút, ngay sau đó trên mặt lộ ra vài phần ý cười: "Hóa ra là như thế, được, vậy ta liền đi tìm đại tướng quân."

Vừa nói xong vừa buông rèm xuống, để xa phụ lái xe trực tiếp đi thẳng tới phủ tướng quân.

Không nghĩ tới vừa vào thành lại nghe được tin tức thế kia.

Tốt, thât là tốt.

Hành động này của nhị công tử thật sự rất tốt. Hiện tại cho dù bản thân mình đem chân tướng nói thật cho đại tướng quân, hẳn đại tướng quân cũng sẽ biết lúc này cái nào nặng cái nào nhẹ. Chỉ cần tướng quân không hành sự xúc động, việc này càng dễ dàng xử lý.

Hoàng cung kinh thành.

Trong Phụng Nghi cung, hoàng hậu Ninh Phi Loan mặc một thân trường bào phượng hoàng màu vàng đang ngồi ngày ngắn ở trên giường. Bên cạnh bà ta là một nam nhân tiều tụy đang ngồi dựa vào nệm giường.

"Phi Loan, kế sách kia của nàng sẽ thật hữu dụng sao, trước mặt Tôn Kỳ Vân không có lộ ra sơ hở nào sao? Tại sao Túc Châu còn chưa có tin tức gì?"

Ninh Phi Loan tự tin cười nói: "Hoàng thượng cứ yên tâm, thần thiếp rất hiểu rõ Tôn Kỳ Vân kia, lần trước khi gặp mặt nhất định ông ta đã xác định được thân phận của thần thiếp. Cũng sẽ tin tưởng những lời thần thiếp nói."

Nếu lúc này Tôn Kỳ Vân có ở đây, chắc chắn sẽ kinh ngạc phát hiện, nhất cử nhất động, ngôn ngữ thần thái của hoàng hậu Ninh Phi Loan này, đều giống với Ninh phu nhân năm đó như đúc.

Thành Đế cười nói: "Như vậy thì tốt, bố cục của những năm gần đây, thật sự là ủy khuất cho nàng."

Trên mặt của Ninh Phi Loan cũng mang theo vài phần vui mừng: "Mặc kệ như thế nào, chỉ cần hoàng triều Lý thị chúng ta có thể lần nữa thống nhất thiên hạ, những ủy khuất kia đều đáng giá."
 
Bình Luận (0)
Comment