Tiểu Kiều Thê Nhà Quân ( Dịch Full )

Chương 132

Chương 132
Chương 132
Phùng Trinh kinh ngạc hỏi: "Làm sao nói như vậy?"

"Ý của tướng quân là thay vì chờ đợi Túc Châu, chúng ta cứ tìm man di đánh một trận, không thể lần nào cũng chờ đợi man di đánh chúng ta, lần này chúng ta sẽ đi tìm rồi đánh với bọn chúng."

Phùng Trinh vậy thì nói: "Lúc này mà đi đánh có thích hợp không?" Nàng biết bọn man di này đến và đi như gió. Nếu không phải ngày thường chính bọn chúng tự tập hợp lại, không thì không dễ dàng đánh được.

Tiêu Sơn cười nói: "Đây cũng không phải là điều chúng ta nhọc lòng. Dù sao có đánh là được. Tựa như lời Tống lão nói, trời sập còn có người đứng lên chống đỡ, chúng ta nhất định phải để cho Túc Châu xem kẻ địch là ai, miễn cho có chút người thấy nhàn rỗi quá."

Tuy rằng hắn không giải thích rõ ràng, nhưng Phùng Trinh cũng có thể nghe ra được một ít ý nghĩa. Có vẻ như Trương Định Nam cũng lo lắng rằng sau khi Túc Châu bên kia biết được chân tướng, sẽ tức giận vì hồng nhan, trực tiếp giết thẳng lên kinh thành. Điều đó tương đương với việc mở cửa cho bọn man di. Trương Định Nam là đang chuẩn bị kế hoạch dẫn dụ man di đến, để cho Trương Tế Thế có tâm kiêng kị, ông ta sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Tiêu Sơn lại xoa xoa bụng của nàng: "Có lẽ sau một thời gian nữa, ta cũng có thể để nàng làm tướng quân phu nhân. Từ nay về sau, con của chúng ta cũng có thể là công tử thiên kim danh gia nhà cao cửa rộng."

Trên mặt hắn lộ ra vài phần thần sắc khao khát.

Những gì đời mình không có được, vẫn luôn mong con cái của mình có được.

Thấy hắn một lòng có ý nghĩ vương lên như thế, trong lòng Phùng Trinh thỏa mãn vô cùng, vừa dựa vào vai hắn vừa vuốt bụng: "Bất luận như thế nào, người một nhà của chúng ta nhất định phải ở bên nhau, bằng không, cho dù có đại phú đại quý bao nhiêu cũng vô dụng."

Tiêu Sơn thỏa mãn cười cười: "Ta đương nhiên muốn ở cùng các nàng cả đời."

Mặc dù Phùng Trinh nói mọi chuyện đều ổn, nhưng Tiêu Sơn vẫn không an tâm. Hôm sau vừa đến quân doanh đã chạy đi tìm quân y hỏi tình huống của Phùng Trinh.

"Đại phu, thê tử của ta rốt cuộc tình huống như thế nào, ngày thường ta phải làm những gì. Ông nói kỹ cho ta biết, ta cũng sẽ ghi nhớ, sau này cũng biết sẽ nên làm thế nào. Hiện tại đầu óc của ta trống rỗng, cái gì cũng không biết nữa."

Lão quân y râu dựng lên, căn bản không có ý tứ nói.

Mấy ngày nay lão quân y vẫn luôn bắt mạch cho phu nhân tướng quân, cuối cùng mới ngừng nghỉ, hiện tại Phùng nương tử nhà Tiêu giáo úy lại có thai, lúc này thì hay rồi, ông ta thật sự trở thành đại phu phụ sản.

Để nâng cao trình độ chuyên môn, tối hôm qua ông ta đã đi tìm rất nhiều sách về phụ sản đem trở về xem.

Bộ ông ta dễ dàng lắm sao?

Cả đêm hôm qua ông ta không ngủ, Tiêu giáo úy này lại tìm đến cửa, cũng không biết kính già thương trẻ.

Lão quân y có chút không vui.

Tiêu Sơn ở một bên cạnh lo lắng hỏi, lại lo lắng bản thân sẽ quên, từ trong túi móc ra một cây bút lông và tời giấy: "Nếu không ông ghi lại cho ta, sau đó ta lại đọc. Đầu này của ta không thể nhớ nhiều thứ."

Lão quân y trừng một đôi mắt gấu trúc nhìn hắn, hận không thể cho hắn vài cái đấm.

Thật sự là bắt nạt bộ xương già này của ông ta đánh không lại những người trẻ tuổi như bọn họ.

Đang mơ màng buồn ngủ, lão quân y không còn cách nào khác là viết ra giấy.

Dòng đầu tiên là, nghiêm cấm hành phòng!

Sau đó, liền có tất cả các loại chú ý cấm kỵ.

Tiêu Sơn ở bên cạnh xem mà trừng mắt.

Lần ghi chép này, một tờ giấy thế nhưng là không đủ.

Sinh con vậy mà lại có nhiều kiêng kị như vậy. Tại sao hắn lại không biết?

Được rồi, cũng không phải là hắn sinh.

Sau khi viết xong, lão quân y hài lòng nhìn Tiêu Sơn mặt mày xám tro rời khỏi doanh trướng quân y.

Ông ta thu dọn đệm chăn của mình, sau đó nằm trên đó mà ngủ thiếp đi. Những chú ý kia đủ để hắn học, hẳn sẽ không đến quấy rầy đến mộng đẹp của ông ta nữa.

Mặc dù có rất nhiều chú ý, Tiêu Sơn vẫn không màng mà đem về nghiêm túc nghiên cứu một phen. Lúc gặp Trương Định Nam đang tuần tra doanh trướng, liền đến ba la ba la hỏi thăm tình huống thường ngày của Trương Định Nam.

Biết Tiêu Sơn sắp làm cha, Trương Định Nam cười nói: "Cũng không có nhiều kiêng kị như vậy, chỉ là ngày thường nên chú ý chế độ ẩm thực nhiều một chút là được. Hơn nữa còn phải dỗ dành. Trước kia thì cũng thôi, nhưng bây giờ lại rất quý."

Đối với điểm này Trương Định Nam xác thật có một sự hiểu biết sâu sắc. Trước kia Lưu Mẫn Quân vẫn ôn nhu săn sóc, chu đáo hiểu biết, xinh đẹp thông minh, quả thật là mỹ nhân hoàn mỹ trong mộng. Kể từ lúc sau khi mang thai, tính tình lại nổi lên, cũng càng thêm bắt bẻ. Ngày thường thấy hắn ta mang theo mùi mồ hôi trở về, đều bị ghét bỏ không thích.

Nhưng cuối cùng là đang mang thai đứa con của mình, cho dù là bị ủy khuất cũng liền chịu.

Khi hai nam nhân sắp làm cha trò chuyện, tự nhiên có rất nhiều chủ đề để nói, càng trò chuyện, bọn họ càng trở nên hăng hái.

Chờ đến lúc Tống lão vuốt râu cười đi tới lúc này hai người mới kết thúc đề tài mà chưa đã thèm.

"Hiện tại Hà Sáo có hai vạn đại quân, riêng kỵ binh là tám ngàn. Đây là nếu trong toàn bộ Đại Đường, cũng là một cỗ binh lực cường đại. Tướng quân có ý kiến gì đối với trận chiến này không?" Tống lão nheo mắt hỏi.

Nói đến chiến sự, Trương Định Nam lại khôi phục vẻ trầm ổn cơ trí ngày thường, đi đến trận đồ hành quân bày ở phía trước, chỉ vào một mảnh vòng tròn nhỏ trên thảo nguyên mênh mông.

"Đại lễ cầu nguyện hàng năm của Man tộc sắp được tổ chức ở đây. Giống như lễ trừ tịch của Đại Đường chúng ta. Hàng năm vào thời điểm này, một số đại tộc Đại Đường cũng sẽ tụ tập lại với nhau, cầu trời xanh chúc phúc. Nghi thức này cũng sẽ được diễn ra liên tục nửa canh giờ. Sau đó chính là cuồng hoan."

Trương Định Nam nói xong, quay người lại cười nói: "Lúc đó, chính là thời gian tốt nhất để chúng ta xuất hiện."

Tống lão vuốt râu gật đầu, hiển nhiên là đồng ý với kế hoạch này. Sau đó lại nói: "Vậy thì làm sao có thể giấu tai mắt người khác. Phải nói là, tai mắt của Man tộc ở trên thảo nguyên này cũng thập phần khôn khéo."

Trương Định Nam liếc nhìn Tiêu Sơn và Trương Thiết Ngưu, ba người đều ăn ý cười cười.

"Bộ lạc của Man tộc rất đông đảo, cũng không phải bọn họ đều quen biết lẫn nhau. Đến lúc đó chúng ta ngụy trang thành mấy bộ lạc lớn, cùng đi với Man tộc là được."

Tiêu Sơn cười nói: "Lần này chúng ta có thể đánh đám man di này không còn manh giáp."

Tống lão lại nói: "Không cần phải đánh đến không cần manh giáp, chỉ cần toàn thân lui về là được. Hiện giờ vẫn phải giữ cho binh lực Hà Sáo của chúng ta ổn thỏa là chủ yếu. Xuất binh lần này cũng không cần cả đại quân, chỉ cần một nửa binh lính tinh nhuệ tiến lên."

Ông ta nhìn về phía Trương Định Nam: "Bây giờ thế cục ở Trung Nguyên không rõ, Hà Sáo cũng không nên hòa vào hư không."

Trương Định Nam yên lặng gật đầu. "Quân sư nói đúng. Đao nhỏ này có khả năng không phải bị địch nhân phía trước đâm tới, có lẽ vẫn là đồng bọn ở phía sau, chúng ta không thể không phòng."

Tống lão cười nói: "Tướng quân không cần nhụt chí, chỉ cần trận chiến này thắng, Hà Sáo nhất định sẽ uy danh truyền xa. Đến lúc đó sẽ không ít lưu dân đến cậy nhờ. Không chừng còn có thể dẫn tới tài tử thiên hạ tranh nhau đến. Đây mới là điểm quật khởi căn bản của Hà Sáo chúng ta."

Nghe được tài tử thiên hạ tranh nhau đến cậy nhờ, hai mắt của Trương Định Nam cũng tỏa sáng. Nếu như Hà Sáo có nhân tài, còn lo gì không có tự tin tranh được Trung Nguyên.
 
Bình Luận (0)
Comment