"Không dọa đến nhi tử, mà là dọa đến mẫu thân của nhi tử chàng."
Phùng Trinh liếc xéo hắn một cái rồi nói. Nhìn thấy trong mắt hắn chỉ có nhi tử mà không có thê tử, nàng liền giận cả người.
Bây giờ Tiêu Sơn cũng đã học được bản lĩnh xem mặt đoán ý, vừa nhìn thấy liền biết thê tử không cao hứng, bưng bát thuốc vội chạy nhanh qua: "Trinh nhi đây là sao vậy, ai chọc giận nàng tức giận?"
Phùng Trinh hừ một tiếng: "Chỉ là thấy đức hạnh một số người có nhi tử liền quên nương tử của mình."
Nhìn những người hời hợt này xem, đến mức đó đấy, có con liền cái gì cũng không biết. Thích có em bé như vậy, có khả năng thì tự bỏ em bé vào trong bụng đi.
Tiêu Sơn nghe xong, thầm nghĩ vừa rồi chính mình ăn nói vụng về, vội vàng một tay bưng bát thuốc, một bên tự vả vào miệng mình: "Đều là lỗi của ta, ta vụng về không biết ăn nói, chọc cho Trinh nhi tức giận, nên đánh nên đánh."
"Trinh nhi, nàng bớt giận đi, uống một chút thuốc, đợi lát nữa nàng muốn như thế nào mới hết giận đều được."
Tuy rằng Phùng Trinh giận dỗi, nhưng không phải là người nhỏ mọn. Biết thân thể mình không tốt, cũng không giận hắn nữa, mà giương miệng về phía hắn.
Tiêu Sơn sửng sốt một chút, sau đó mới tỉnh táo lại, vẻ mặt vui vẻ ôm lấy bát thuốc: "Được, ta đút cho nàng, ta đút cho nàng."
Vừa nói, hắn múc một thìa nhỏ chậm rãi đút.
Một lúc sau, cuối cùng cũng uống xong thuốc. Thuốc nóng vào trong dạ dày, Phùng Trinh thoải mái sờ sờ bụng.
Tiêu Sơn ở bên cạnh nhìn đỏ mắt, đặt bát thuốc xuống, cũng duỗi tay ra sờ.
"Bang!" Tay còn chưa chạm được vào người, đã bị Phùng Trinh gạt tay ra.
"Còn khoản chưa tính sổ xong đâu, gấp cái gì?" Phùng Trinh hừ lạnh một tiếng, sắc mặt cũng bành ra. Chuyện xảy ra hôm nay nàng vẫn chưa quên. Chỉ vì hành vi xằng bậy của người này tối hôm qua, khiến nàng đau khắp cả người còn chưa nói, còn tổn thương đến con của mình.
Vấn đề này không thể cứ như vậy mà không tính. Nếu lần này không cho hắn một bài học thật sâu sắc, lần sau còn không biết lại hồ nháo thế nào. Ngẫm lại thân thể này của mình, sẽ không chịu được thân người cao to của hắn làm bậy.
Tiêu Sơn không hiểu ra sao: "Vẫn còn khoản nào chưa tính a?" Không phải vừa rồi đã vả miệng rồi sao?
Nàng lạnh mặt nói: "Chính chàng biết còn cố hỏi. Tối hôm qua.. Ai bảo tối hôm qua chàng không nghe ta, chỉ biết hồ nháo. Sáng sớm hôm nay ta bị liên lụy không nói, đứa nhỏ cũng bị thương. Bằng không hôm nay ta cũng không cần phải nằm trên giường như thế. Chàng nói ta có nên tính sổ hay không?"
Hôm nay nàng quyết định dạy cho nam nhân này một bài học.
Tiêu Sơn nghe xong liền nhớ tới tối hôm qua mình hồ nháo như thế nào, lại biết được tính cậy mạnh của mình, sợ tới mức sau lưng toát mồ hôi lạnh, không biết nên làm thế nào: "Thương, đứa nhỏ bị thương rồi?"
"Còn không phải là bị thương sao?"
Tiêu Sơn ngồi không yên nữa, đột nhiên đứng lên: "Ta đi mời đại phu về nhìn xem."
Nói xong liền đi ra cửa.
Phùng Trinh ngay lập tức hô lên: "Đứng lại, trở về." Trước đó đã đủ xấu hổ rồi, nhưng nếu bây giờ lại nháo thêm, không chừng những người khác đều biết hết.
Tiêu Sơn dừng một chút, sau đó xoay người nói: "Ta đi mời đại phu xem một chút, Trinh nhi, đều là lỗi của ta, nàng đừng giận ta, để đại phu trở về nhìn một cái đã." Đám nhãi ranh kia nói mà không chịu nói hết tất cả, chỉ nói là có hỉ. Chuyện Trinh nhi không thoải mái thì một câu cũng không nói.
Thấy sắc mặt hắn tái nhợt vì sợ hãi, Phùng Trinh không đành lòng nói: "Ta đã sớm xem qua rồi, bằng không sao ta có thể ngồi yên được, còn chờ chàng trở về mới đi mời đại phu à."
Nghe vậy, Tiêu Sơn đi tới vài bước, nói: "Vậy đại phu nói như thế nào, vết thương có nghiêm trọng không?"
"Phát hiện được sớm, cho nên đã uống thuốc dưỡng thai, cũng không có việc gì, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, đại phu nói, cũng có thể là may mắn. Hôm nay thật sự là có chút hung hiểm. Về sau chàng ngàn vạn lần không thể không nghe lời ta. Giống như chuyện ngày hôm qua không được tái phạm nữa. Ta nói không được, đó chính là không được."
Vì suy nghĩ cho thân thể nhỏ bé của nàng, quyền chủ động trong loại chuyện này đương nhiên nằm trong tay.
Nếu như là thời điểm bình thường, trong những chuyện thế này Tiêu Sơn sẽ không lùi bước. Đây chính là tôn nghiêm của một người làm nam nhân. Nhưng hiện tại đã nháo đến đáng sợ, hắn cũng không để ý nữa, vội vàng gật đầu nói: "Được, nàng nói sao thì chính là như thế, ta đều sẽ nghe nàng." Hắn lại không yên tâm nói: "Đứa nhỏ thật sự là không có việc gì chứ. Nếu không lại đi tìm đại phu trở về nhìn xem, việc này không thể qua loa được."
Phùng Trinh nói: "Không sao đâu, đại phu đã kê đơn thuốc rồi, ta cũng uống rồi."
Khi này Tiêu Sơn mới cảm thấy yên tâm, trong lòng vẫn tính ngày mai đi tìm đại phu hỏi một chút, rốt cuộc xem tình huống của đứa nhỏ thế nào, ngày thường nên chú ý điều gì.
Thấy tay Phùng Trinh lại chạm vào bụng, hắn càng không nhịn được duỗi tay đưa tới. "Để ta sờ sờ con một chút."
Phùng Trinh không ngăn cản hắn nữa, dặn dò nói: "Nhẹ một chút." Ngày thường hắn chính là không biết nặng nhẹ.
Cho dù nàng không dặn, Tiêu Sơn cũng không dám dùng sức, thật cẩn thận duỗi tay, chậm rãi áp lên bụng nàng. Mặc dù cái gì cũng không cảm giác được, bất quá bên trong có một sinh mệnh nhỏ, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một cỗ xúc động và muốn khóc, kích động nhìn Phùng Trinh: "Ha ha ha, ta cũng có nhi tử, Trinh nhi, ta có nhi tử."
Phùng Trinh thấy dáng vẻ ngốc nghếch của hắn, cười mắng: "Ai nói nhất định là nhi tử, nếu như là nữ nhi, vậy chàng không thích nữa sao?"
"Nữ nhi ta cũng thích, nếu nữ nhi ta giống nàng thì càng thích." Tiêu Sơn cười toe toét. Hắn cũng không phải là người trọng nam khinh nữ. Chỉ cảm thấy nếu sinh nữ nhi trước, về sau làm trưởng tỷ sẽ quá vất vả, còn không bằng sinh nhi tử trước, về sau lại sinh khuê nữ, ngày sau khuê nữ cũng có huynh trưởng yêu thương.
Lúc này Phùng Trinh lúc mới hài lòng mỉm cười: "Vậy cũng còn được, nhi tử nữ nhi đều là bảo bối, không được nặng bên này nhẹ bên kia." Tuy nói vậy nhưng trong lòng nàng vẫn hy vọng sinh nhi tử. Trong xã hội này, nữ nhi không được tiêu sái bằng nhi tử. Cho dù ở nhà được sủng ái, cũng sẽ không thay đổi được hoàn cảnh của xã hội này. Nghĩ đến sau này nếu nữ nhi gả cho người khác, nữ tế lại nạp thiếp, khẳng định nàng sẽ tức giận đến hộc máu.
Hai phu thê đang ngọt ngọt ngào ngào hàn huyên chuyện con cái, phủ tướng quân bên kia cũng phái người đến đây.
Thì ra tin tức Phùng Trinh mang thai đã truyền đến phủ tướng quân, sau khi Lưu Mẫn Quân biết được thì vô cùng vui mừng, bởi vì đang mang thai nên không thể đến thăm. Nhưng cũng sai người bên cạnh đưa thức ăn đồ bổ đến, để cho Phùng Trinh bồi bổ cơ thể. Trương Định Nam cũng phái người đến, biết sức khỏe của Phùng Trinh không được tốt, cho nên bảo Phùng Trinh cứ chăm sóc cho bản thân thật tốt, không cần nhọc lòng nữ. Về phần công việc trong tay nàng, Cung Nam Tinh bên này có thể đảm nhận trước.
Nghe được tin tức này, trong lòng Phùng Trinh tự nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.
Giờ sức khỏe nàng đang yếu, lại có con, đương nhiên sẽ không có nhiều thời gian giống như trước kia đặt hết lên công việc. Bây giờ Trương Định Nam đã đề xuất, nhưng thật ra lại hợp với tâm ý của nàng.
Tiêu Sơn cũng cao hứng nói: "Như vậy cũng rất tốt, nàng cũng có thể nghỉ ngơi một hồi, mấy ngày trước quả thật nàng rất mệt mỏi, đã gầy đi rất nhiều."
Phùng Trinh nói: "Chàng cũng không thoải mái hơn so với ta, mặt càng ngày càng đen."
Tiêu Sơn cười hắc hắc, nhìn chung quanh không thấy người, nhỏ giọng nói: "Không mệt không được, nói không chừng chúng ta có thể lại có cơ hội."