Bây giờ nàng thân kiêm trọng trách, không chỉ phụ trách chiếu cố hậu cần cho những người dân chạy nạn bên này, còn phải trông coi việc kinh doanh của thương đội Tứ Hải, hơn nữa còn an bài bộ phận tình báo của Trương Định Nam.
Trương Định Nam đương nhiên có thể an bài việc này cho những người khác đi làm. Chẳng qua thủ hạ của hắn ta quả thật thiếu người.
Tống lão là mưu sĩ, ngày thường đi theo bên cạnh Trương Định Nam bày mưu tính kế, hơn nữa tuổi đã lớn, không nên làm lụng vất vả quá nhiều, vì thế không an bài những việc vặt vãnh. Mà Cung Nam Tinh thì không cần phải nói, đây chính là tài năng tể tướng, quân cơ đại sự còn có an bài hậu cần trong quân hàng ngày, đều do ông ta quản lý. Tự nhiên cũng không có cách nào để quản lý những lưu dân kia. Về phần các tướng lĩnh, để cho bọn họ mang binh đi đánh giặc còn được, sắp xếp cho lưu dân thì không ổn.
Mà những thứ này trong tay Phùng Trinh hầu như đều do Phùng Trinh sắp xếp, nàng có thể làm một cách thuận buồm xuôi gió, để người khác tiếp quản, nếu không đủ năng lực, việc này sẽ không xong. Cho nên hiện tại Trương Định Nam cũng đang đau đầu. Nghĩ cách muốn chiêu mộ nhân tài.
Chỉ là hiện tại Hà Sáo mặc dù khí thế như hồng thủy, nhưng nếu đem so sánh với những thế gia đại tộc danh tiếng lâu đời kia, xem ra nội tình vẫn chưa thể sánh bằng. Những văn nhân tài tử kia đến cậy nhờ phần lớn đều là đến những đại gia tộc lộ rõ danh khí, hoặc là đại tướng quân thành danh đã lâu như Trương Tế Thế.
Rốt cuộc, trong mắt người ngoài, Trương Định Nam vẫn còn phụ thuộc dưới danh nghĩa của Trương Tế Thế.
Về phần Lưu gia bên này, tạm thời không có hy vọng trông cậy vào. Lúc trước khi liên hôn, Trương Thừa Tông cưới đích trưởng nữ được Lưu gia ký thác kỳ vọng cao, người ta muốn ủng hộ, cũng là đi ủng hộ cho Trương Thừa Tông.
Đối với chuyện này Phùng Trinh cũng có chút đau đầu. Có một số việc nếu liên quan tới quá nhiều, vẫn không phải là điều tốt với nàng. Nàng phải tìm được người tiếp quản một số việc càng sớm càng tốt.
Có lẽ trải qua sự lăn lộn hôm qua, hơn nữa đã nhiều ngày trong lòng đều ưu sầu, áp lực quá lớn, ở bên chỗ của những lưu dân một lát, Phùng Trinh cảm thấy cả người không khỏe, thậm chí có chút đau bụng. Nhất thời sắc mặt tái nhợt.
Tô Tinh vẫn luôn đi theo bên cạnh, thấy thế lập tức đến đỡ người, vội vàng sai người đi mời đại phu, sau đó bảo người an bài xe ngựa đưa Phùng Trinh trở về phủ.
Những thủ hạ này xưa nay vẫn biết thân phận của Phùng Trinh, cho nên cũng không dám chậm trễ, lập tức cưỡi ngựa đi mời quân y. Quân y này vẫn là lão đại phu trước đó đã bắt mạch cho Lưu Mẫn Quân.
Gần như ngay khi Phùng Trinh đến trong phủ, lão đại phu đã được người nâng đem vào. Một khuôn mặt tái nhợt trắng bệch, nhìn còn muốn yếu ớt hơn cả Phùng Trinh.
"Ai da, bộ xương già này của ta bị lăn lộn đến thảm rồi."
Tuy rằng là oán giận, nhưng vẫn cầm hòm thuốc bắt mạch cho Phùng Trinh đang nằm trên giường. Sau khi bắt mạch một lúc, sắc mặt ông ta liền trở nên vui vẻ, một lát lại trở nên hơi khó coi. Sau đó lại sờ soạng trong chốc lát.
Tô Tinh sốt ruột, thấy ông ta buông tay, lập tức hỏi: "Đại phu, phu nhân nhà ta rốt cuộc bị sao vậy?"
Lão đại phu hừ một tiếng: "Bị sao vậy, đây phải hỏi Tiêu giáo úy nhà các ngươi. Rốt cuộc là trẻ tuổi không hiểu chuyện, làm càn!"
Tô Tinh nghe xong liền giận dữ: "Chẳng lẽ giáo úy làm phu nhân nhà ta bị thương."
"Không phải hắn, còn có thể là ai." Lão đại phu cũng là dựng râu trừng mắt.
Ông ta lại vội vàng kê đơn thuốc: "Mau đi bốc thuốc, không thể chậm trễ, chuẩn bị xong liền đem thuốc tới, nếu không sẽ xảy ra chuyện nghiêm trọng."
Tô Tinh nghe vậy thì lo lắng không thôi, vội vàng đem đơn thuốc đi bốc thuốc.
Một lúc sau, thuốc đã sẵn sàng, Tô Tinh hầu hạ cho Phùng Trinh uống thuốc. Thấy Phùng Trinh cuối cùng cũng khỏe hơn, nằm yên ở trên giường, lão đại phu mới khụ hai tiếng, căng thẳng đến dặn dò: "Phu nhân đây là trên người có hỉ, cũng không thể để cho giáo úy làm xằng làm bậy. Có một số việc vẫn nên tiết chế. Hiện giờ thai này mới hơn một tháng, thật sự chưa ổn định."
Nghe được lời này, trên mặt Phùng Trinh là một trận kinh hãi. "Đại phu, ý ông là nói, ta, ta có?"
"Đương nhiên là có, nếu không làm sao có thể như vậy." Lão đại phu vuốt vuốt râu: "Chẳng qua hiện giờ bị động thai khí, phu nhân vạn lần không thể làm lụng vất vả, vẫn ở trên giường nghỉ ngơi mấy ngày, ổn định thai nhi."
Trong lòng Phùng Trinh lúc này vừa hạnh phúc vừa ngượng ngùng.
Hôm qua bị Tiêu Sơn giày vò như thế, hóa ra không chỉ nàng chịu tội, đứa nhỏ cũng chịu tội.
Lão đại phu lại nói: "Hơn nữa, về sau phu nhân không nên quá mức ưu tư, nhất định phải thả lỏng một chút, chuyện lần này cũng là do phu nhân trước đó suy nghĩ quá nhiều, bị tổn thương thân thể."
Phùng Trinh vội vàng nói: "Đại phu giáo huấn rất đúng, ngày sau ta sẽ chú ý."
Mấy ngày nay quả thật nàng đã nhọc lòng quá nhiều, trước đó là lo lắng chuyện con cái, sau lại là công việc, bản thân nàng cảm thấy thân thể có chút ăn không tiêu. Hơn nữa là có thai, không thể so với bình thường. Xem ra những điều này vẫn phải an bài lại cho tốt hơn.
Lão đại phu thấy thế, đương nhiên vô cùng hài lòng.
Rất nhanh Tiêu Sơn cũng nhận được tin tức mà trở về. Biết được Phùng Trinh có thai, một đường chạy như điên không ngừng, khi về tới trong nhà, lại cười to một trận, đối với hạ nhân cũng rất hào phóng: "Tiền thưởng tiền thưởng."
Tô Tinh đang từ phòng bếp bưng bát thuốc tới, nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của Tiêu Sơn, lập tức tức giận không thôi. Nàng ta là do Tiêu Sơn cứu, nhưng nàng ta đã nhận Phùng Trinh là chủ tử của mình, hiện tại chủ tử bị Tiêu Sơn khiến phải nằm trên giường, khi nàng ta thấy hắn thì liền phát hỏa.
Nếu không phải trên dưới có khác, đổi lại là người khác. Nắm tay này của nàng ta liền đánh tới.
Lúc này Tiêu Sơn cũng không nhìn tới sắc mặt của nàng ta, thấy nàng ta bưng bát thuốc, liền biết là cho Phùng Trinh, lập tức tung ta tung tăng chạy tới nhận lấy: "Ai nha đưa cho ta, để cho ta tới, ta tới đưa cho Trinh nhi."
Nói xong thì cười ha ha vào phòng.
Phùng Trinh đang nằm trên giường che bụng, đã sớm nghe âm thanh ồn ào ầm ĩ của Tiêu Sơn ở bên ngoài, khi nàng nhìn thấy hắn đi vào, tức khắc cười mắng: "Kêu quang quác như thế, cũng không sợ dọa tới người khác."
Tiêu Sơn nghe vậy thì liền dừng lại, lập tức tay chân nhẹ nhàng, đi tới nhỏ giọng nói: "Thiếu chút nữa là dọa tới nhi tử của ta."