Sau khi nhận được tin tức, Phùng Trinh ngay lập tức bẩm báo với Trương Định Nam.
Trương Định Nam trầm ngâm hồi lâu: "Xem ra đại tướng quân có chấp niệm rất sâu sắc." Hắn ta nhìn những người khác: "Đối với chuyện này, các vị có suy nghĩ gì không. Vị hoàng hậu nương nương này thật sự là Ninh phu nhân sao?"
Không có chứng cứ rõ ràng, ngay cả bản thân Trương đại tướng quân cũng không biết, vì thế Tống lão và Cung Nam Tinh cũng không thể đưa ra câu trả lời.
Nhưng Phùng Trinh thì do dự một lúc, nói: "Thật ra dân phụ lại có một suy đoán, nhưng cũng không chắc chắn."
Trương Định Nam nói: "Phùng nương tử cứ nói đi, đừng ngại."
Sau khi nhìn thấy năng lực của Phùng Trinh, Trương Định Nam cũng không đối với nàng như chỉ một phụ nhân.
Phùng Trinh nói: "Dân phụ lại có nghe nói đến một loại bệnh. Loại bệnh này được xem như là một loại bệnh tâm thần." Nàng nghĩ làm thế nào để giải thích tính cách của người hai mặt này. "Nói cách khác, trong cơ thể người này dường như có hai người đang sống. Dân phụ từng xem qua trong một quyển tạp ký, trên đó có viết về một chuyện như thế. Nói là một đội phu thê vốn sinh được một đôi song bào thai, kết quả chỉ có một đứa được sống sót. Sau mấy năm, phát hiện tính cách của người sống sót này vô cùng kỳ quái, khi thì ôn tồn lễ độ, khi thì tính nóng như lửa. Người ôn tồn lễ độ sẽ không nhớ được những gì người tính nóng như lửa đã làm."
"Vậy mà lại có một loại bệnh lạ như vậy."
Tống lão và Cung Nam Tinh đều lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên. Sắc mặt của Trương Định Nam cũng rất quái dị, trên đời này có bệnh như thế sao?
Phùng Trinh nói: "Đây bất quá chỉ là suy đoán của dân phụ thôi."
Tống lão nói: "Nếu thật có chứng bệnh đó, vậy chuyện kia không phải không có khả năng."
Cung Nam Tinh cười nói: "Quả nhiên, thiên hạ to lớn chuyện gì cũng có. Bất quá rốt cuộc như thế nào, vẫn để xem tin tức từ phía của Phùng nương tử."
Phùng Trinh cũng chỉ là suy đoán, không dám xác định, nghe Cung Nam Tinh nói thế, nàng cũng lập tức nói: "Cung tiên sinh nói phải, hết thảy mọi việc xem tin tức rồi hãy xác định."
Trương Định Nam gật đầu: "Được, vậy thì hãy để mắt đến Túc Châu và kinh thành. Dù như thế nào, chúng ta cũng phải chuẩn bị sẵn sàng. Nếu Túc Châu muốn động thủ, như vậy sẽ bị bọn man di bên kia nhìn chằm chằm tới. Năm ngoái bọn chúng đã bị thua thiệt. Nếu như Túc Châu không ổn định, e rằng bên này của chúng ta sẽ chịu áp lực rất lớn."
Đây là điều Trương Định Nam lo lắng nhất.
Suy nghĩ ban đầu của hắn ta tự nhiên là đánh với bên ngoài, lại ổn định bên trong. Cứ như thế, biên cảnh không có nỗi lo, có thể yên tâm tranh giành Trung Nguyên.
Nhưng hắn ta cũng rõ ràng về chấp niệm của phụ thân mình với Ninh phu nhân. Nếu như phụ thân thật sự nổi giận vì hồng nhan, chuyện này đối với toàn bộ kế hoạch của hắn ta sẽ có ảnh hưởng rất lớn. Càng nặng hơn, có thể trở thành mối tai họa cho toàn bộ dân chúng Đại Đường.
Mặc dù đám người Trương Định Nam không coi trọng ý tưởng của Phùng Trinh, nhưng Phùng Trinh càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.
Sau khi trở về, nàng đã đem việc này nghị luận với Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn lắng nghe mà cảm thấy thích thú.
"Nương tử, chuyện này của nàng kể cũng thật dễ nghe, lão Lưu kể chuyện trong quân doanh của chúng ta cũng kể không hay bằng nàng."
Lão Lưu kể chuyện chính là một trong những lưu dân lần này. Vai không thể gánh, tay không thể mang, Phùng Trinh dứt khoát tận dụng mọi kỹ năng của mọi người, rồi đưa ra kiến nghị. Lúc hành quân đánh giặc cũng rất buồn, không bằng tìm chút việc vui, để cho lão Lưu này kể cho đám người một chút chuyện xưa. Chuyên chọn những câu chuyện hành quân đánh giặc nhiệt quyết kia, cũng có thể ủng hộ sĩ khí, để cho mọi người vui vẻ tiêu khiển.
Lúc này Phùng Trinh nghe Tiêu Sơn đem chuyện của mình so sánh với những câu chuyện của lão Lưu đó, tức khắc không được vui: "Ta là đang nói thật với chàng. Thật sự là có chuyện như vậy."
Tiêu Sơn cười dỗ dành nàng: "Được rồi, nàng nói có thì chính là có."
Đưa tay ra ôm người vào trong ngực. Ôn hương nhuyễn ngọc, một làn hương thơm ngào ngạt tỏa ra, hạ thân của Tiêu Sơn cũng nóng lên, cũng có chút tâm tư.
Những ngày này hắn và Phùng Trinh đều bận rộn. Dù gì thì hắn cũng là nam nhân, vẫn chịu đựng được. Nhưng Phùng Trinh thì không được, đi sớm về trễ, mỗi ngày còn không có tinh thần gì. Tiêu Sơn thông cảm cho nàng, cho nên mấy ngày nay cũng không chạm vào nàng.
Hiện tại người đang ở trong ngực hắn, tự nhiên không có lý do gì buông tay, liền bắt đầu quấn quýt si mê. Hắn kề miệng sát vào cổ nàng, thở ra một hơi: "Trinh nhi, Trinh nhi."
Phùng Trinh không thể chịu đựng được sự quấn quýt của hắn, trong lòng lại có chút tính toán khác, cũng thuận theo một phen. Chủ động vòng tay qua cổ Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn ngay lập tức đại hỉ.
Phải biết rằng, việc này ngày thường đều một mình hắn làm chủ, cho tới bây giờ thê tử cũng chưa từng chủ động như thế này. Trong lòng đột nhiên vui thích cực độ. Động tác càng thêm kịch liệt, cũng dùng một chút động tác ngày thường không dám. Coi như xem là đổi biện pháp lăn lộn Phùng Trinh.
Sáng sớm hôm sau, Phùng Trinh đột nhiên cảm thấy không khỏe. Toàn thân trên dưới không có chỗ nào không đau.
Đây xem như còn tốt, nhưng khi đứng dậy, cả người choáng váng, không thể đứng lên nổi.
Tô Tinh tiến vào hầu hạ, thấy bộ dáng của nàng như vậy thì lo lắng nói: "Nô tỳ đi mời đại phu đến xem."
Thấy nàng ta muốn đi mời đại phu, Phùng Trinh lập tức sốt ruột, vội vàng nói: "Đừng đi, ta nghỉ ngơi ngơi một lát là sẽ ổn thôi."
Chuyện hành phòng mà còn đi mời đại phu, đến lúc đó bị người ta biết, thật đúng sẽ bị chê cười. Về sau nàng làm gì còn thể diện gặp người.
Chỉ là âm thầm hối hận, ngày hôm qua không nên chủ động quấn quýt với Tiêu Sơn, nào biết tự chủ của hắn lại kém như vậy, cho một ít thuốc màu liền đi mở phường nhuộm, không biết tiết chế chút nào cả.
Nghĩ hôm nay còn có rất nhiều việc phải bận rộn, trong lòng nàng liền hận không thể đem Tiêu Sơn sớm ra ngoài luyện binh bắt trở về đánh một trận.
Sau khi qua loa dùng bữa sáng, Phùng Trinh liền đi đến chỗ của những lưu dân bên kia giám sát công việc.