Bởi vì Lưu Mẫn Quân đang mang thai, cho nên vấn đề an bài cho lưu dân đương nhiên đều giao cho Phùng Trinh giải quyết.
Mấy ngày nay, nơi ăn chốn ở của những lưu dân đều do Hà Sáo tạm thời sắp xếp, đây là một khoản chi phí không hề nhỏ. Nhưng nhìn thấy những nạn dân này dần dần có sinh khí, Phùng Trinh cũng không còn cảm thấy thịt đau nữa. Lông dê đến từ trên thân con dê, về sau những nạn dân này định cư ở Hà Sáo, bọn họ cũng nộp thuế cho Trương Định Nam, khoản thu nhập không ngừng này còn nhiều hơn cả chi ra.
Hiện tại coi như là đầu tư lâu dài đi.
Sự sắp xếp của Phùng Trinh vô cùng tốt. Tạm thời vẫn chưa phân chia đồng ruộng, cho nên vẫn chưa chia nhà ở, chỉ để những người này sống cùng một chỗ, người ốm đau cũng được an bài cùng nhau, Phùng Trinh sẽ tuyển chọn một số nữ nhân có thân thể khỏe mạnh giúp đỡ chiếu cố những người bệnh này, lại để một số lão nhân không thể làm việc trông chừng trẻ nhỏ.
Để một số người không đủ sức khỏe nhưng có thể làm việc giúp đỡ nấu cơm cho nhớm nạn dân.
Sau một thời gian, cuộc sống của những nạn dân này cũng bắt đầu khôi phục lại bình thường.
Khi những nam nhân làm xong nhà cửa, Hà Sáo bên này cũng phân chia đồng ruộng, liền bắt đầu cho những người này đăng ký danh sách, chia ruộng chi đất.
Điều khiến cho nhóm hán tử trong quân Hà Sáo vui mừng chính là, bên trong lưu dân có rất nhiều nữ nhân, không quan tâm là đại cô nương hay là quả phụ, đều bị nhóm hán tử tâm huyết kia nhớ thương. Cũng không phải bọn họ có tâm tư xấu xa gì, chẳng qua mọi người đều tới tuổi này rồi, lại có một số người quanh năm suốt tháng không thể về nhà, nếu như có thể ở chỗ này lập gia đình, được chia vài mẫu đồng ruộng, ngày thường thao luyện, rảnh rỗi giúp đỡ thê tử sửa sang lại vài mẫu ruộng, cuộc sống này mới là dễ chịu.
Cho nên phía bên này của Phùng Trinh liền trở nên được yêu thích, rất nhiều binh lính ngại ngùng đến bên nàng giúp đỡ làm việc, sau đó hỏi tên của một cô nương nào đó, lại ngầm ám chỉ muốn thành đôi với cô nương nhà người ta.
Đối mặt với loại chuyện này, Phùng Trinh thật sự đau đầu không thôi. Nàng không giỏi chuyện mai mối này. Sau khi thê tử của Trương Thiết Ngưu là Điền Quế Hoa biết được, nàng ta cười ha ha, hai mắt cũng sáng lên: "Việc tốt như vậy nên để ta làm đi. Bảo đám tiểu tử kia yên tâm, ta sẽ giúp đỡ đi hỏi những cô nương đó."
Nói xong, nàng ta lại thở dài nói: "Aiz, cũng là các cô nương đó có phúc khí, đều là những người chăm chỉ."
Phùng Trinh biết nàng ta làm việc rất thẳng thắn, cũng không lo lắng nàng ta làm một bà mối hồ đồ, nhưng nàng vẫn nhắc nhở: "Điều kiện của đối phương là gì, nên nói cho rõ ràng, để đôi bên đều vui vẻ."
Điền Quế Hoa nói: "Muội cứ yên tâm đi, tẩu tử ta đã làm không ít mối rồi, đều là nhân duyên tốt."
Phùng Trinh nghe vậy, liền cũng không hỏi đến nữa.
Gần đây tâm trạng của nàng cũng rất tệ, không còn tâm trí lo chuyện nhi nữ kia. Hiện tại Lưu Mẫn Quân không thể quản lý, mọi chuyện đều do nàng xử lý, thật sự có quá nhiều chuyện. Hy vọng sắp xếp xong sớm cho các nạn dân kia, để cho bọn họ nhanh chóng tiến vào quỹ đạo.
Hơn nữa, tình hình Túc Châu bên kia hiện tại cũng không rõ ràng, những lời đồn đại trước đó về Ninh phu nhân đến bây giờ vẫn không có tin tức chính xác. Tuy rằng đám người Trương Định Nam đã gia tăng rất nhiều binh lực, lại liên tiếp thu dụng những người dân chạy nạn, nhưng một ngày ở Túc Châu bên kia vẫn chưa rõ, Hà Sáo chỉ vẫn treo một lòng đi theo mà thôi.
Kinh thành
Một chiếc xe ngựa lặng lẽ tiến vào cửa đông kinh thành.
Chiếc xe trông đơn giản mộc mạc không thu hút sự chú ý của bất cứ ai. Xe ngựa đi thẳng đến cửa sân trong một con ngõ nhỏ rồi mới dừng lại.
Một nam nhân trung niên mặc một thân tố ý từ bên trong đi ra.
Người đánh xe đi tới gõ cửa, hai cái nặng một cái nhẹ, rất nhanh cửa được mở ra. Khi một lão nhân bên trong nhìn thấy nam nhân mặc tố y, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Tôn tiên sinh, mời vào nhanh."
"Trong cung có tin tức, sở thích cử chỉ của hoàng hậu nương nương, xác thật giống như đúc với tướng quân phu nhân lúc trước. Bất quá.."
Người truyền tin nói tới đây thì có chút do dự.
Tôn Kỳ Vân nheo mắt, nghe vậy, mở mắt ra nói: "Bất quá thế nào?"
"Bất quá, tính tình của vị hoàng hậu nương nương này lại khác với phu nhân lúc trước. Tiên sinh cũng biết được, phu nhân kia là người có kiến thức rộng rãi, lúc trước từng phụ tá cho đại tướng quân kiến công lập nghiệp, chính là kỳ nữ đương thời. Nhưng hoàng hậu nương nương ngày thường chỉ sống ẩn dật, không quản việc chính sự, trong nội cung cũng rất khi gặp người. Chỉ có hoàng đế vô cùng sủng ái ngài ấy."
Những tin tức này khiến những người điều tra này có chút bối rối.
Trước khi điều tra hành vi cử chỉ, khẩu vị sở thích của hoàng hậu, bọn họ đúng tra ra được sự thật, nhưng hôm nay khi bọn họ phát hiện được chỗ khả nghi, không phải chuyện này nói là những tin tức trước đó của bọn họ không chính xác sao. Nếu thế, chỉ sợ đại tướng quân sẽ trách tội.
Người này đang âm thầm lo lắng, nhưng Tôn Kỳ Vân đã bắt đầu suy tư đến chỗ khả nghi này.
Trong lòng ông ta đương nhiên cũng hy vọng người này không phải Ninh phu nhân. Cứ như vậy, liền có thể coi như chuyện gì cũng chưa phát sinh, Túc Châu vẫn từng bước tiếp tục phát triển thế lực.
Nhưng nếu đó là sự thật, vậy vị Ninh phu nhân kia tại sao lại làm như thế.
Tôn Kỳ Vân nhất thời hoang mang, nghĩ đến mục đích lần này tiến đến kinh thành, ông ta vẫn tính dự định vào cung gặp hoàng thượng một lần. Ông ta có thể bảo đảm, chỉ cần bản thân ông ta gặp được hoàng hậu nương nương, có thể đủ để xác định vị hoàng hậu nương nương này rốt cuộc có phải là Ninh phu nhân hay không.
Lúc này, phía bên Hà Sáo cũng nhận được tin Tôn Kỳ Vân đã đi kinh thành.
Số tin tức này vẫn là bên phía Phùng Trinh nhận được đầu tiên.
Hiện tại thương đội của nàng đã trải rộng các nơi, đặc biệt là ở một số thành trì lớn, cho nên tin tức tương đối linh thông. Kể từ lần trước thấy được tốc độ truyền tin tức của thương đội của Phùng Trinh, Trương Định Nam đã nói với Phùng Trinh phải tận dụng điều này, thăm dò thêm nhiều tin tức hữu ích hơn.
Cho nên Phùng Trinh cũng rất chiếu cố một số thành viên tương đối linh hoạt bên trong thương đội để chuyên thăm dò tin tức.
Bởi vì thương đội của Phùng Trinh còn có người Khương tộc. Cho nên tin tức trên thảo nguyên này và kinh thành, bao gồm cả Túc Châu, có thể nói là một lưới gói gọn.
Hơn nữa Phùng Trinh cũng biết được tương đối. Nếu như Trương Định Nam để cho nàng đi tìm hiểu tin tức, nàng cũng sẽ tận lực làm đến hoàn hảo nhất có thể, vì thế an bài bên trong mỗi tiểu thương đội đều có người phụ trách hỏi thăm tin tức. Ngoại trừ nàng, Tiêu Sơn và Trương Định Nam biết thân phận của người này, không còn bất luận ai biết được.
Không chỉ như vậy, người này còn có thể ở các địa phương khác an bài người thân tín bí mật ẩn nấp ở những nơi quan trọng đó, tùy thời có thể biết được hướng đi của nơi đây, cũng sẽ không bị người phát hiện.
Mặc dù vẫn còn một khoảng cách lớn so với những cơ quan tình báo thành thục kia, nhưng theo cách này, Hà Sáo coi như là bước đầu có được hệ thống tình báo. Theo thời gian, lực lượng này sẽ càng ngày càng trưởng thành hơn.