Tiểu Kiều Thê Nhà Quân ( Dịch Full )

Chương 127

Chương 127
Chương 127
"Làm cha?" Đầu của Trương Định Nam đột nhiên trống rỗng, hồi lâu không có phản ứng lại, một giây sau, hắn ta kinh ngạc đứng lên, hưng phấn nói: "Mẫn Quân, ý của nàng là, nàng, nàng có.."

Lưu Mẫn Quân không ngờ hắn ta lại có phản ứng lớn như vậy, thấy hắn ta định lớn tiếng ồn ào liền vội vàng kéo hắn ta lại: "Được rồi, biết là được rồi, để người khác nghe được rất xấu hổ."

Mọi người trong phòng đều che miệng cười.

Trương Định Nam đắc ý nói: "Đây là chuyện tốt, sao lại xấu hổ chứ, ta hận không thể để cho toàn bộ Hà Sáo đều biết, tướng quân phu nhân của ta có hỉ, Trương Định Nam ta cũng sẽ có nhi tử. Ha ha ha ha."

Là người trước đây không có tâm tư thành thân, hiện giờ không chỉ có kiều thê bên cạnh, mà còn sắp có nhi tử, trong lòng hắn ta không nhịn được mà dạt dào đắc ý.

Nhìn thấy phu thê hai người bọn họ như thế, trong lúc nhất thời Phùng Trinh cảm thấy có chút hâm mộ. Nàng và Tiêu Sơn cũng đã lên kế hoạch sinh con được một thời gian. Mọi thứ nên chuẩn bị đã được chuẩn bị, nhưng vẫn chưa có được tin vui.

Mà Trương Định Nam và Lưu Mẫn Quân mới thành thân chưa được bao lâu thì đã có tin vui.

Nàng đang thở dài, lão mụ tử bên cạnh Lưu Mẫn Quân nói: "Tướng quân, đứa nhỏ còn chưa được ba tháng, không nên đem tin tức truyền ra ngoài, sẽ dọa đến đứa nhỏ. Chờ đến sau ba tháng rồi mới có thể nói."

Trương Định Nam lại không biết được chuyện này, nghe lão bà tử nói như vậy cũng không dám không tin, vì vậy gật đầu nói: "Được, chờ ba tháng sau lại nói."

Hắn ta lại nhìn về phía lão đại phu: "Nếu như còn có cái gì cần chú ý, ngươi lại nói tỉ mỉ một chút."

Lão đại phu nghe vậy, sắc mặt có chút ngượng ngùng: "Chuyện ăn uống nên giải thích đều đã giải thích qua, chỉ có một số chuyện cần phải nói riêng với tướng quân."

Cũng không thể làm trò nói về phương diện của hai phu thê người ta trước mặt phu nhân được.

Trương Định Nam mặc dù cảm thấy có chút kỳ quái có cái gì mà không thể giáp mặt nói, bất quá hắn ta cũng là người thận trọng, vì vậy đi theo quân y nói: "Được, hiện tại chúng ta đi ra ngoài, ngươi nói rõ với ta một chút."

Sau đó hắn ta nhẹ nhàng nói với Lưu Mẫn Quân: "Ta đi ra ngoài nói chuyện với đại phu một chút, nàng nghỉ ngơi trước đi, đợi lát nữa ta trở về bồi nàng."

"Vâng." Lưu Mẫn Quân đỏ mặt đáp. Nhưng trong ánh mắt nàng ta lại có chút miễn cưỡng, mới được làm phụ mẫu, vẫn luôn hi vọng hai người được ở chung, cùng nhau nói chuyện con cái. Cảm giác này thật sự quá x lạ, nhưng cũng rất hiếm có.

Trong lòng Trương Định Nam tự nhiên cũng có ý nghĩ như vậy, vội vàng lôi đại phu ra ngoài, chuẩn bị xong việc sớm một chút, liền trở về nói chuyện con cái với Lưu Mẫn Quân.

Thấy Trương Định Nam đi ra ngoài, Phùng Trinh mới ngồi ở mép giường: "Chúc mừng phu nhân, nhanh như vậy đã có được tin vui."

Lưu Mẫn Quân cũng tràn đầy vui mừng: "Ngươi cũng nhanh một chút, đến lúc đó hai nhà chúng ta có thể kết thân rồi."

Giống như Trương phu nhân, Lưu Mẫn Quân không quá chú trọng đến địa vị. Hơn nữa với thành tựu hiện tại của Tiêu Sơn và Phùng Trinh, ngày sau địa vị cũng sẽ không kém, nếu như thật sự có thể kết thân, tin rằng ngay cả Định Nam cũng sẽ cao hứng.

Phùng Trinh mỉm cười: "Đây còn phải xem duyên phận nữa." Trong lòng nàng cũng có chút mất mát, không biết khi nào mới có thể có tin vui.

Tuy rằng nàng không phải quá mức sốt ruột có con, nhưng vẫn luôn không hoài thai, trong lòng nàng cũng lo lắng. Dù sao thân thể trước kia của Phùng Trinh không tốt, nền tảng bị tổn hại. Nàng lo lắng là thể chất không dễ sinh con. Nếu như về sau không mang thai được thì làm sao. Cũng học như nhà người ta tìm tiểu thiếp cho Tiêu Sơn sao? Nàng không làm được!

Hơn nữa không có được con của chính mình, trong lòng cũng sẽ thấy tiếc nuối.

Tuy rằng chuyện vui của Lưu Mẫn Quân không được lan truyền rộng rãi, nhưng vẫn có một số người trong cuộc truyền tin tức, vì thế một số cấp trên của quân Hà Sáo cũng biết được chuyện vui của Trương Định Nam. Bởi vì kiêng kị, cho nên cũng không nói lời chúc mừng, chỉ thầm chúc mừng cho Trương Định Nam.

Đám người Tiêu Sơn đương nhiên cũng biết về chuyện vui này.

Sau khi trở về, hắn đã với Phùng Trinh về chuyện này, giữa đôi lông mày của hắn đều thập phần vui mừng.

Đối với những người như Tiêu Sơn mà nói, Trương Định Nam có hậu là một chuyện rất quan trọng. Không nói hiện tại bọn họ đã nhận định Trương Định Nam là chủ, cho dù Trương Định Nam vẫn còn trung thành với hoàng thất Đại Đường, nhưng người thừa kế cũng rất quan trọng đối với thuộc hạ dưới trướng như đám người Tiêu Sơn.

Chỉ khi Trương Định Nam có người thừa kế, quân Hà Sáo sẽ không lo lắng về việc sau này bị những người khác tiếp quản, đám người của bọn họ mới có thể càng thêm ổn định hơn.

Phùng Trinh vẫn hiểu rất rõ tâm lý này của bọn họ. Trước kia nàng đã từng đọc qua một câu chuyện về thời Xuân Thu, kể rằng quý tộc thời Xuân Thu đều có đất phong, một khi quý tộc không có người thừa kế, đất phong sẽ bị quân vương thu hồi, ban thưởng cho các quý tộc khác. Những gia thần từng rất thịnh vượng ở đất phong liền trở thành con ghẻ, hơn nữa sẽ bị chủ nhân mới ghét bỏ đứa con ghẻ này, bởi vì chủ nhân trước của bọn họ đoạn tử tuyệt tôn, trong mắt người khác, đây là điều không may mắn. Những người đó lưu lại tự nhiên cũng được cho là bất thiện.

Đương nhiên, hiện tại đám người Tiêu Sơn sẽ không gặp phải loại chuyện quẫn bách thế kia, bất quá nếu như Trương Định Nam thật sự phát sinh chuyện như vậy, tình cảnh của đám người Tiêu Sơn sẽ rất nguy hiểm. Chủ nhân mới tự nhiên sẽ tìm cách loại bỏ những thuộc hạ cũ này.

"Đáng tiếc hiện tại không thể ăn mừng, bằng không chúng ta nhất định phải lôi kéo tướng quân đi uống rượu cho đã. Đám huynh đệ này của chúng ta đã lâu rồi không cùng uống rượu với tướng quân."

Ban đêm khi đi ngủ, Tiêu Sơn ôm thê tử mình vẫn còn hưng phấn nói về vấn đề này.

Phùng Trinh lại có chút rầu rĩ không vui. Nàng có thể nghe ra được, trong giọng điệu của Tiêu Sơn có một chút hâm mộ. Đây là những gì Tiêu Sơn đã thể hiện ra ngoài theo bản năng, chỉ sợ chính hắn cũng không chú ý đến.

Nhưng Phùng Trinh dù sao cũng là người ngoài cuộc, chỉ cần nghe giọng điệu và nhìn vẻ mặt của hắn, liền biết trong lòng hắn nghĩ gì.

Tiêu Sơn đang nói chuyện, phát hiện thể tử mình không có phản ứng, cúi đầu nhìn xuống thì nàng đã ngủ rồi.

Hắn tủm tỉm cười hôn lên miệng của thê tử mình một cái, rồi siết chặt vòng tay ôm vào trong ngực, sau đó lén sờ lên bụng của nàng. Trong lòng thầm nghĩ, khi nào thì mình cũng có đứa bé đây.
 
Bình Luận (0)
Comment