Tiểu Kiều Thê Nhà Quân ( Dịch Full )

Chương 126

Chương 126
Chương 126
Hiện tại Trương Thừa Tông đã thành thân, chính thất vẫn chưa có tin vui, ngược lại thiếp thất đã có thai trước, nguyên do trong đó, chỉ sợ cũng chỉ có vị chính thất kia không nghĩ ra được, e rằng Lưu gia cô nương kia vẫn còn dương dương tự đắc, không nghĩ tới mình sớm đã bị một tay của tiểu nhân vật mình chướng mắt kia giở thủ đoạn.

Nhưng chuyện này, bà ta tự nhiên cũng sẽ không có lòng tốt đi nhắc nhở vị gọi là đại thiếu phu nhân đó.

Nữ nhân này sau khi vào cửa, cũng không có sắc mặt tốt với phu nhân, người không biết tôn trọng bà bà như vậy, hẳn là nên chịu chút giáo huấn. Cũng không nghĩ tới, phu nhân tốt xấu gì cũng đã quản lý phủ tướng quân hơn hai mươi năm, đại tướng quân thì như thế nào, cũng không có khả năng biết rõ so với người trong nội trạch như phu nhân. Trong ngôi nhà này, vẫn là thiên hạ của phu nhân. Nếu không phải hiện tại phu nhân không muốn quản chuyện trong phủ tướng quân nữa, chẳng lẽ còn đến phiên một tức phụ mới như nàng ta khoa tay múa chân sao.

Trương phu nhân nói: "Cô nương này biến thành như vậy, không phải là có một phần công lao của ngươi sao? Lúc trước nếu không phải ngươi nhắc nhở nàng ta, nàng ta sẽ bị nữ nhân Lưu gia kia hạ thuốc, thiếu chút nữa nàng ta sẽ cả đời không thể sinh, tự nhiên nàng ta cũng sẽ không bị đả kích mà biến thành thế này."

Ngô ma ma nghe vậy thì có chút quẫn bách. "Là nô tỳ cũng niệm tình Phùng Trinh, mới đi giúp nàng ta một phen."

Trương phu nhân cười nói: "Được rồi, sau này chuyện của phủ tướng quân, chúng ta ít quản đi thì tốt hơn." Đã làm Trương phu nhân hơn hai mươi năm, bà ta cũng thấy mệt mỏi. Tâm này, cũng đã lạnh. Trương Tế Thế nghĩ như thế nào thì cứ thế ấy, chỉ cần nhi tử của bà ta tốt là được.

Có một số người khi trong lòng không sưởi ấm được, dứt khoát liền không cần nữa.

Bỏ chuyện ở Túc Châu sang một bên, phía Hà Sáo đã bắt đầu khua chiêng gõ mõ tiếp nhận lưu dân từ khắp nơi tới.

Kế hoạch này ban đầu là do Cung Nam Tinh nói ra, cùng với thành viên của thương đội Tứ Hải của Phùng Trinh hành tẩu thiên hạ, ở trong những nạn dân đó tuyên truyền, tự nhiên thu hút rất nhiều người từ hàng ngàn dặm xa xôi đến đây.

Sau một hành trình lặn lội đường xa, những người vốn đã thân thể suy yếu cũng đã bị đào thải rất nhiều, có những người còn chưa kịp đến được Hà Sáo đã phải chết ở trên đường.

Đối với chuyện này, thật sự khiến cho Tiêu Sơn và các võ tướng phẫn hận không thôi.

Trên lãnh thổ của Đại Đường, những người dân Đại Đường gặp tai họa thế nhưng không ai nguyện ý tiếp nhận bọn họ. Trên một đoạn đường dài như vậy, đi qua bao nhiêu đất phong của các thế gia đại tộc, lại không một thế gia nào nguyện ý lấy lương thực ra để tiếp tế cho bọn họ. Để cho bọn họ có cơ hội sống sót.

Nhìn dáng vẻ gầy trơ xương của dân chạy nạn đi vào Hà Sáo, một số nhóm hán tử tâm huyết cũng không nhịn được mà lau nước mắt.

Trương Định Nam cũng trầm mặc hồi lâu, sau đó phát mệnh lệnh xuống. Bảo binh lính bắt đầu lấy ngũ làm đơn vị, đi trấn an những người dân chạy nạn đến cậy nhờ.

Có quá nhiều người dân chạy nạn, cũng có rất nhiều nữ nhân và trẻ em, bảo nhóm quân nhân trông chừng thật sự rất bất tiện, cho nên hắn ta đã thảo luận với Lưu Mẫn Quân, nam nhân sẽ tạm thời an trí ở trong quân, còn các nữ nhân trước an trí vào bên trong khu gia đình quân nhân. Ở bên đó xây nhà cho bọn họ. Trong những ngày đầu, phía Hà Sáo cung cấp lương thực để nuôi sống bọn họ, chờ đến khi khôi phục thể lực, liền sắp xếp công việc thích hợp cho bọn họ, để bọn họ dùng sức lao động đổi lấy lương thực. Chờ khi sắp xếp thỏa đáng, lại bắt đầu phân chia đồng ruộng.

Ở Hà Sáo không thiếu cái khác, ngược lại ruộng đất thì rất nhiều. Mặc dù không thích hợp trồng lúa, nhưng có thể trồng được lúa mạch và đậu nành. Dù sao đều là lương thực, nhóm nạn dân đều không có ý kiến. Hơn nữa nam nhân có thể tiến vào trong quân, được miễn thuế cho người nhà, các nữ nhân có thể tiến vào trong nhà xưởng và vườn nho của Phùng Trinh làm việc. Hết thảy đều thập phần thỏa đáng.

Công việc đâu vào đấy khiến người dân chạy nạn trải qua ngàn khó vạn hiểm mới đi vào được Hà Sáo cuối cùng cũng đã an tâm.

Thậm chí có người ngồi dưới đất khóc kêu lên: "Con à, con vì sao không thể chống đỡ nổi, con nhìn xem, nơi này có lương thực, nơi này có đồng ruộng, chúng ta đều có ăn."

"Cha của mấy đứa nhỏ à, ta và bọn nhỏ đều đã tới được nơi này, nơi này thật sự đã chia đồng ruộng, sau này chúng ta sẽ không bị chết đói." Một phụ nhân cũng ôm đứa trẻ khóc lớn. Nam nhân của nàng ta đã đem lương thực đưa cho nàng ta bọn nhỏ, còn bản thân thì chết đói ở trên đường.

Những tình huống như thế, chỗ nào cũng có.

Ngay cả Phùng Trinh có kiến thức rộng rãi, lúc này cũng bị cảnh tượng như thế làm chấn động.

Lưu Mẫn Quân thậm chí còn che miệng khóc lên, đột nhiên nhắm mắt lại và ngất đi.

Cũng may Phùng Trinh đã ở gần, nhanh chóng chạy đến đỡ người.

Nha hoàn và lão bà tử ở bên cạnh cũng vội vàng tới đỡ người.

Phùng Trinh hét lên: "Mau đi tìm đại phu."

Hà Sáo, phủ tướng quân.

Trương Định Nam nghe được tin tức, vội vàng trở về phủ, thậm chí còn không có cởi áo giáp, trực tiếp đi vào chính phòng ở hậu viện.

Vừa bước vào phòng đã thấy đại phu thu thập hòm thuốc.

Lưu Mẫn Quân dựa vào trên giường, trên mặt mang theo ý cười, nhìn thấy hắn ta đi tới, trên mặt lộ ra nụ cười ôn nhu.

Trương Định Nam lo lắng đi tới ngồi ở mép giường: "Ta nghe có người tới báo, nói nàng bị ngất xỉu, là có chỗ nào không khỏe? Có phải gần đây quá vất vả hay không?"

Lưu Mẫn Quân cúi đầu ngượng ngùng.

Trương Định Nam thấy vậy, vội vàng hỏi đại phu bên cạnh: "Thân thể phu nhân thế nào, có vấn đề gì sao?"

Đại phu vội vàng nói: "Phu nhân không phải là bệnh, mà là hỉ."

Trương Định Nam nghe xong, sửng sốt nói: "Cái gì hỉ?" Người đã ngất xỉu, hỉ tới cỡ nào chứ.

Phùng Trinh ở bên cạnh vẫn luôn an tĩnh không nói gì, thấy phản ứng hắn ta như thế, tức khắc phụt một tiếng bật cười: "Tướng quân, đây là cái gì hỉ, vẫn là để phu nhân nói cho ngài đi. Nhưng ngài đừng làm khó dễ đại phu."

Lão đại phu này cũng là quân y trong quân, phỏng chừng cũng rất ít xem hỉ mạch cho nữ nhân, bây giờ nói đến đây, khuôn mặt già nua của ông ta có chút không được tự nhiên.

Trương Định Nam nghe vậy, nghi ngờ nhìn về phía Lưu Mẫn Quân: "Mẫn Quân, rốt cuộc là làm sao vậy, nàng có chỗ nào không thoải mái?"

Lưu Mẫn Quân sớm đã đỏ bừng mặt, liếc xéo hắn ta một cái, cắn môi nhỏ giọng nói: "Chàng đồ ngốc này, chàng sắp được làm cha rồi."
 
Bình Luận (0)
Comment