Tiểu Kiều Thê Nhà Quân ( Dịch Full )

Chương 152

Chương 152
Chương 152
Sắc mặt Tiêu Sơn lo lắng nhìn Phùng Trinh, đi tới nhẹ nhàng nắm tay nàng. Đặc biệt là sau khi nghe được tiếng kêu của Lưu Mẫn Quân bên trong, trên mặt hắn càng thêm lo lắng.

"Trinh nhi, nàng có chỗ nào không thoải mái không?

Hắn vẫn mới biết được, thì ra sinh con là chuyện hung hiểm như vậy.

Sớm biết, hắn liền không vội vàng muốn có con.

Nghĩ đến thân thể yếu ớt này của Trinh nhi cũng phải trải qua thống khổ như tướng quân phu nhân, trong lòng hắn liền lo lắng theo. Đặc biệt là bụng Trinh nhi tựa hồ còn rất lớn, tuy rằng hắn không hiểu sinh con là chuyện gì xảy ra, nhưng cũng biết, con cái càng nhỏ, nữ nhân lúc sinh mới có thể ít thống khổ đi một chút.

Cũng không biết đứa nhỏ này lớn lên như thế nào, Trinh nhi cũng không tăng được ký thịt nào, vậy mà đứa nhỏ ngược lại lớn như vậy.

Tuy rằng trong lòng Phùng Trinh cũng có chút sợ hãi, bất quá thấy hắn thế này, trong lòng ấm áp, nắm tay hắn nói:" Sẽ không có việc gì, chàng yên tâm đi, chỉ cần chuẩn bị thỏa đáng, đều không có việc gì. Những người khác còn không phải sinh được như bình thường sao? "

Tuy nói như vậy, trong lòng Tiêu Sơn vẫn cảm thấy không thoải mái:" Lần này mặc kệ sinh nhi tử hay là nữ nhi, chúng ta cũng không cần sinh thêm. "Dù sao lấy thân phận hiện tại của hắn, bất kể là nhi tử hay là nữ nhi, đều sẽ không chịu khổ nữa. Hắn đã có thể nắm chắc cho bọn nhỏ được cuộc sống tốt hơn.

Trong lòng Phùng Trinh ngọt ngào, hé miệng cười nói:" Được, mặc kệ nhi tử nữ nhi, chúng ta liền sinh một đứa này. "

Đột nhiên, nội viện bên kia truyền đến tiếng ồn ào.

Nghe Trương Định Nam lớn tiếng quát cái gì đó, những người khác lại kinh hoảng la hét.

Phùng Trinh sửng sốt, vội vàng đỡ bụng nói:" Đi qua xem một chút. "

Tiêu Sơn tháo khôi giáp cùng đao binh, đỡ Phùng Trinh đi vào nội viện. Chỉ thấy bọn nha hoàn trong viện đã quỳ trên mặt đất, trên mặt đất thậm chí còn có chậu chứa đầy máu.

Trương Định Nam vẻ mặt xanh mét hô:" Cái gì gọi là sinh không ra, không phải đã sớm chuẩn bị xong bà đỡ sao, sao lại không sinh ra được? Rốt cuộc phu nhân thế nào rồi? "

Lão bà tử nơm nớp lo sợ nói:" Tướng quân, phu nhân, phu nhân đây là động thai khí, cho nên sinh non, tự nhiên không thuận lợi bằng người khác.. "

" Vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra! "Trương Định Nam lớn tiếng quát.

Lão bà tử nhất thời bị dọa đến mức không biết trả lời như thế nào. Loại chuyện sinh con này, đối với dân chúng mà nói, giống như gà mái đẻ trứng, sao lại đến những gia đình giàu có này, cứ tinh quý như vậy.

Trương Định Nam thấy thế, cũng mặc kệ bọn họ, trực tiếp muốn đi vào trong phòng sinh. Bà đỡ ở cửa vội vàng ngăn lại:" Tướng quân, cũng không thể đi vào, phòng sinh không may mắn. "

" Cút đi! "Trương Định Nam trực tiếp đẩy bà ta ra, đẩy cửa đi vào.

Thấy tình cảnh này, Phùng Trinh nắm chặt tay Tiêu Sơn, trong lòng bàn tay hai người đều là mồ hôi.

Trong phòng sinh, Lưu Mẫn Quân đã không còn sức lực. Nàng ta cũng không biết mình sinh con vì sao lại khó khăn như vậy, tựa hồ dùng hết một thân khí lực. Bà đỡ vẫn còn để cho nàng ta ra sức.

" Ta không còn khí lực. "Lưu Mẫn Quân khóc nói:" Ta còn chưa đi đón tướng quân nữa. "

" Làm gì cần nàng đón, ta đã sớm trở về. "Bên cạnh đột nhiên duỗi qua một bàn tay, nắm chặt lấy nàng ta:" Không cần lo lắng, ta đang ở đây. "

Nắm tay Trương Định Nam, nghe được thanh âm quen thuộc, Lưu Mẫn Quân cuối cùng nhịn không được rơi nước mắt.

Đời này của nàng ta, mẫu thân mất sớm, sinh phụ cũng không thích nàng ta, cho tới bây giờ chưa từng có người nâng nàng ta ở trong lòng bàn tay yêu thương. Hiện giờ có thể gả cho một nam nhân như vậy, có hắn ta toàn tâm toàn ý yêu thương tôn trọng, trong lòng nàng ta đã thập phần thỏa mãn.

" Tướng quân, nhất định phải yêu thương con thật tốt. "

" Nàng đừng nói mê, sẽ không có việc gì, nhất định sẽ không có việc gì. "Trương Định Nam thắt lòng nói.

Sắc mặt của Lưu Mẫn Quân trắng bệch lắc đầu:" Ta biết mình sắp không được rồi, tôi không còn sức lực nữa. Nhất định phải giữ được con chúng ta. "

Trương Định Nam nghe vậy, hốc mắt cũng đỏ lên, đặt tay nàng ta lên môi hôn." Mẫn Quân, đừng rời khỏi ta. "

Lưu Mẫn Quân một bên rơi lệ, một bên nói:" Để, để Phùng Trinh đến, ta muốn cùng nàng ấy nói chuyện. "

Trương Định Nam nghe vậy, vội vàng quát với bên cạnh:" Còn không mau đi mời Phùng nương tử tiến vào! "

Nha hoàn bên cạnh vội vàng ra ngoài tìm Phùng Trinh.

Một lát sau, Phùng Trinh liền ôm bụng vào phòng sinh. Trong phòng có một mùi máu tươi, ngửi thấy mùi liền có một loại dự cảm không tốt.

Phùng Trinh vừa thương tâm, vừa sợ hãi, đi đến bên cạnh Lưu Mẫn Quân:" Phu nhân, dân phụ đến đây. "

" Phùng Trinh. "Lưu Mẫn Quân nghiêng đầu nhìn nàng:" Tỷ đến rồi, ta nói rồi, ta nhận tỷ làm thân tỷ, tỷ chính là tỷ tỷ của ta. Ngày sau.. Tỷ phải giúp ta trông chừng đứa bé, được chứ? Tướng quân quanh năm không có ở nhà, tỷ phải giúp ta chăm sóc đứa bé này. "

Nàng ta đã cả người vô lực, vì nói xong câu đó, đã dùng hết khí lực còn lại. Ngay cả hô hấp cũng hơi khó khăn.

Trương Định Nam hoảng sợ không thôi:" Mẫn Quân, Mẫn Quân. "

Phùng Trinh thấy thế, cũng quỳ gối ngồi ở bên giường, kéo tay Lưu Mẫn Quân quát:" Lưu Mẫn Quân, đây là hài tử của muội, ngoại trừ muội, không ai thật lòng đối đãi với hắn. Nếu muội không còn ở đây, sẽ có nữ nhân khác tiến vào cửa lớn này, trở thành tướng quân phu nhân, ở phòng của muội, tra tấn con của muội. Muội có yên tâm đi không? Mẫn Quân, muội cam tâm sao, cam tâm để cho nữ nhân khác thay thế vị trí của muội, đánh con của muội sao? Lưu Mẫn Quân! "

Lưu Mẫn Quân mạnh mẽ mở mắt ra, nắm chặt tay Trương Định Nam, thê lương hô," Con của ta! "

" Dùng sức, dùng sức, nhìn thấy đầu rồi. Phu nhân lại dùng chút lực a. "Bà đỡ ở bên dưới hét lớn.

Phùng Trinh đã là một tầng mồ hôi lạnh, nghe nói như thế, vội vàng nói với phía Lưu Mẫn Quân nói:" Kiên trì, kiên trì kiên trì, muội có thể sinh hạ đứa bé. Muội và tướng quân sẽ cùng nuôi dạy con cái của mình lớn lên. Đừng để những nữ nhân khác có cơ hội thay thế vị trí của muội. "

Trương Định Nam cũng nói:" Mẫn Quân, nếu nàng đi rồi, ta sẽ cưới nữ nhân khác vào cửa, ta cả ngày không ở nhà, đứa bé tất nhiên không dễ chịu. "

"... "

Lưu Mẫn Quân lại mạnh mẽ cắn răng kêu một tiếng, khớp xương tay đều bị gãi trắng bệch.

" Ra ngoài rồi! "Bà đỡ lớn tiếng kêu lên. Lại nhanh chóng cắt dây rốn. Ngón tay thò vào miệng đứa trẻ và vỗ mông đứa trẻ.

" Oa oa oa.. "Một tiếng khóc lớn vang dội của em bé truyền đến.

" Chúc mừng tướng quân cùng phu nhân, là tiểu tướng quân, âm thanh lớn bao nhiêu a. Vừa nhìn đã biết là có tiền đồ. "Bà đỡ cười to ôm con cho phu thê Trương Định Nam xem.

Lúc này Lưu Mẫn Quân rốt cục thở phào nhẹ nhõm, toàn thân vô lực nhắm hai mắt lại.

Trương Định Nam đang sốt ruột, bà đỡ nói:" Tướng quân đừng lo lắng, phu nhân đây là không có khí lực, ngủ một lát là tốt rồi."

Lúc này Trương Định Nam mới yên lòng.

Phùng Trinh cũng mới yên lòng lại, nhìn Lưu Mẫn Quân trên giường, thầm nghĩ rốt cuộc cũng đã vượt qua. Quả nhiên là làm mẫu thân liền trở nên mạnh mẽ hơn, cho dù là nữ nhân dịu ngoan như Lưu Mẫn Quân, vì con cái, cũng không chịu nhận mệnh.

Lập tức lại sờ bụng mình, trong lòng không khỏi cũng có chút lo lắng.

Rất nhanh, toàn bộ phủ tướng quân đều biết nữ chủ nhân của Hà Sáo sinh ra thiếu tướng quân. Sau này Hà Sáo rốt cục cũng có tiểu chủ nhân.

Tin tức chậm rãi truyền khắp thành Hà Sáo, truyền đến trong quân.

Đại quân đại thắng trở về, lại nghe được tin tức tốt như vậy, đều kích động hô to, dân chúng càng lấy ra đồ ăn uống nhà mình, đưa đến quân doanh để cho binh lính cùng nhau chúc mừng.

Mọi người nhao nhao cảm thấy, tiểu chủ nhân sinh vào một ngày tốt như hôm nay, có thể thấy được là có phúc khí. Sau này tất nhiên tiền đồ vô lượng.

Lúc Chu Mãnh mang theo binh mã bản không ngừng đẩy nhanh tốc độ chạy đến Hà Sáo, chính là nhìn thấy một bộ tình cảnh hoan thiên hỉ địa như vậy.
 
Bình Luận (0)
Comment