Cho nên sau khi Phùng Trinh ăn cơm tối xong, liền ở trong sân không ngừng đi lại, hy vọng thời điểm sinh có thể thuận lợi một chút.
Nghe được Tiêu Sơn trở về, nàng vội vàng bảo Tô Tinh đi chuẩn bị canh giải rượu.
Lúc đi tới cửa, quả nhiên ngửi thấy một mùi rượu.
Tiêu Sơn nhìn thấy thê tử của mình bụng to, lập tức cười hì hì lại qua bụng ôm thê tử: "Trinh nhi, sao còn chưa nghỉ ngơi a."
Phùng Trinh vẻ mặt ghét bỏ cau mũi: "Đã là khi nào, còn một thân mùi rượu. Sau này không cho chàng uống rượu nữa."
Tiêu Sơn thấy nàng nhíu mày, lập tức khẩn trương: "Đây không phải là nhiệm vụ do tướng quân dặn dò sao, Chu tướng quân kia so với ta còn có thể uống được hơn, nếu không phải ta cùng Thiết Ngưu ca lên, lúc này ta đều phải uống nằm sấp xuống đó. Thiết Ngưu ca vẫn rất chiếu cố chúng ta, biết nàng hiện tại không tiện, cũng không cho ta uống nhiều, chính hắn hiện tại đã được khiêng trở về."
Thấy hắn một bộ vui sướng khi người gặp họa, Phùng Trinh che miệng cười: "Chàng như vậy là không phúc hậu, về sau Quế Hoa tẩu tử nhất định sẽ tìm chàng gây phiền toái."
Lại nhớ tới chuyện Chu tướng quân mà Tiêu Sơn vừa nói, liền hỏi: "Chàng vừa mới nói Chu tướng quân kia, là chuyện như thế nào?"
Nói đến chính sự, Tiêu Sơn cũng thu liễm thần sắc, đỡ Phùng Trinh ngồi ở trên giường nệm: "Ta còn chưa kịp nói với nàng chuyện lần này chúng ta ở Túc Châu." Hắn đem chuyện Trương Tế Thế trì hoãn phát binh trong lần đại chiến này nói một trận, cuối cùng phẫn nộ bất bình nói: "Hừ, cũng may trong quân Túc Châu này còn có một ít tướng lĩnh có lương tâm, bằng không. Aiz, ta thật không thể tưởng tượng được, đại tướng quân nhẫn tâm đến mức này. Cho dù không thích tướng quân, cũng không thể ngay cả tính mạng của ngài ấy không để ý đi. Lần này các huynh đệ Hà Sáo đều rất mất hứng, ý kiến đối với Túc Châu bên kia cũng rất lớn. Trên đường trở về đều ồn ào sau này Hà Sáo chúng ta mặc kệ Túc Châu, dù sao tuy rằng đại tướng quân quản lý Hà Sáo, nhưng tướng quân chúng ta cũng là danh hiệu tướng quân do triều đình phong, lại đóng ở Hà Sáo, coi như là quản lý một phương. Không cần phải làm cho trâu làm ngựa cho người ta nữa."
Phùng Trinh thở dài nói: "Đại tướng quân đây là quan tâm thì loạn, ông ta chỉ biết che chở thiếu tướng quân, cho rằng chỉ là mấy đứa nhi tử giống khi còn bé, lại không nghĩ tới hiện tại hai đứa con của ông ta đều phải trưởng thành, đều có cánh chim của mình, ông ta vẫn một mực chèn ép một bên, ngược lại phản tác dụng. Bất quá cũng may tướng quân hiện tại có nơi như Hà Sáo này, về sau ảnh hưởng của Túc Châu đối với chúng ta cũng không lớn."
Thật ra nếu Trương Tế Thế có thể dẫn dắt hai đứa nhi tử yêu thương nhau từ nhỏ, Trương Định Nam có lẽ sẽ thật lòng phụ tá cho đại ca Trương Thừa Tông. Đáng tiếc Trương Tế Thế nhất định phải để cho hai đứa nhi tử cạnh tranh. Lại quá nhiều che chở đại nhi tử. Ngược lại làm cho đứa nhi tử ông ta muốn bồi dưỡng nhất vĩnh viễn đều không lớn. Ngược lại thành toàn trương Định Nam.
Đây chính là hữu tâm trồng hoa hoa không nở, vô tâm cắm liễu liễu lên xanh.
Tiêu Sơn nói, "Ta thấy hiện tại tướng quân cũng là hết hy vọng, cho nên lần này ngài ấy muốn thuận thế để Chu tướng quân quy tâm với Hà Sáo chúng ta. Như vậy về sau chúng ta ở Túc Châu bên kia coi như là có người. Bất quá chuyện này có chút khó khăn. Dù sao Chu tướng quân này vẫn đi theo Trương đại tướng quân, tuân theo đại tướng quân, để cho ông ta phản bội Túc Châu, quả thật khó như lên trời."
Phùng Trinh nghe vậy, thoáng suy tư một phen, đột nhiên cười nói: "Các người đây là suy nghĩ nhiều quá. Tướng quân chưa từng phản bội đại tướng quân, trong mắt người khác, đối thủ của tướng quân vĩnh viễn đều là Trương Thừa Tông. Đã như vậy, Chu Mãnh tự nhiên sẽ không cảm thấy đầu nhập vào tướng quân chính là phản bội đại tướng quân. Trong lòng những võ tướng này cũng có một cây xưng, bọn họ đi theo đại tướng quân không sai, khi đại tướng quân ở đây, tự nhiên là phải tuân theo mệnh lệnh của đại tướng quân. Nhưng một khi Đại tướng quân không còn, bọn họ tự nhiên cũng phải lựa chọn chủ nhân của mình. Chỉ cần ở giữa Trương Thừa Tông và tướng quân, để cho Chu Mãnh lựa chọn, không phải là được sao?"
Nghe phùng Trinh phân tích lần này, ánh mắt Tiêu Sơn càng ngày càng sáng, vỗ bàn tay một cái: "Trinh nhi, vẫn là nàng thông minh a. Tại sao ta không nghĩ tới. Cái đầu này của ta thật sự là.."
Phùng Trinh cười nhéo nhéo lỗ tai hắn: "Các ngưươi đây là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ta đây là người ngoài cuộc tỉnh táo. Ai bảo các ời mới ở dưới tay đại tướng quân chịu khổ, trong lòng đang oán ông ta, tự nhiên là coi ông ta là địch nhân của các người."
Tiêu Sơn sờ sờ đầu, lại đưa tay ôm Phùng Trinh, động dung nói: "Trinh nhi, nàng thật tốt. Ta không thông minh như nàng, nàng luôn nói chuyện giúp ta."
Trong lòng Tiêu Sơn rõ ràng, thê tử mình lại có tài hoa, đầu óc cũng thông minh. Trước kia lúc hắn không ở nhà, Trinh nhi tự mình cùng đại tướng quân phu nhân cùng nhau làm ăn, còn làm được rực rỡ như vậy, lại bày mưu tính kế cho đại tướng quân phu nhân. Nàng thông minh như vậy, nhưng từ sau khi đến Hà Sáo, nàng rất ít khi ở trước mặt người khác lộ ra cái gì nổi bật. Tuy rằng nàng nói muốn tránh hiềm nghi, miễn cho sau này bị người ta nói chuyện phiếm. Nhưng hắn cũng biết, Trinh nhi cũng là suy nghĩ cho hắn, lo lắng người khác chê cười hắn là giáo úy mang binh không bằng thê tử của mình.
Phùng Trinh cười nói: "Phu thê chúng ta một thể, ta tự nhiên là cảm thấy chàng chỗ nào cũng tốt. Vì vậy, chàng không nên tự coi thường bản thân. Chàng xem kỵ binh chàng dẫn dắt công kích đều không gì địch nổi, ta chỉ là nói một ý nghĩ, chàng liền đem diễn tập quân sự ở Hà Sáo cũng làm rất tốt, làm cho kỹ năng tác chiến của binh lính cũng được đề cao, điều này chứng tỏ năng lực của chàng ở trên phương diện mang binh đánh giặc này. Về phần những chuyện nhỏ nhặt lông gà vỏ tỏi này, tự nhiên là để cho ta quan tâm."
Nàng nói cũng là những lời trong lòng. Cho dù đó là trong thời cổ đại hay hiện đại, nàng không muốn quá mạnh mẽ. Cuộc sống thoải mái là được, không cần phải tranh giành trước, hoặc là nhất định phải đè lên nam nhân của mình một đầu. Dù sao tâm nguyện của nàng, cũng bất quá là trong loạn thế này, tìm được một nơi yên vui, người một nhà cùng nhau sống cuộc sống thái bình mà thôi.
"Trinh nhi.." Tiêu Sơn trong lúc nhất thời tình khó kiềm chế, kích động đang muốn ôm thê tử của mình, đột nhiên hắn bị ngăn cách bởi quả cầu.
Phùng Trinh cười nói, "Được rồi, mau đi uống canh giải rượu, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau thương lượng một chút, làm sao đem tâm của Chu tướng quân này lưu lại trong Hà Sáo chúng ta."