Ninh Phi Loan đang ở trong Khôn Ninh cung trêu chọc nghĩa tử mình nhận nuôi, hoàng tử Lý Hạ mới bảy tuổi. Lý Hạ cũng không phải do Ninh Phi Loan và Thành Đế sinh ra, mà là người của dòng tộc Lý thị.
Bởi vì diện mạo đáng yêu, có vài phần tương tự với Ninh Phi Loan, cho nên rất được bà ta yêu thích.
Nhìn Lý Hạ, Trong lòng Ninh Phi Loan không khỏi tiếc nuối, năm đó sinh hạ đứa nhỏ kia, thân thể bà ta bị hao tổn, sau khi vào trong cung, cũng chậm chạp không thể mang thai đứa nhỏ lần nữa.
Tuy rằng hoàng đế cố niệm tình cảm phu thê với bà ta, mấy năm nay cũng chưa từng gây áp lực cho bà ta, nhưng không thể sinh hạ đứa nhỏ của mình, chung quy bà ta có chút tiếc nuối.
Ngày sau non sông gấm vóc, vẫn thuộc về người khác.
Cũng may đứa nhỏ trước mắt này xuất hiện, trong lòng Ninh Phi Loan có chút an ủi. Thành Đế coi đứa nhỏ này như là con ruột mà giáo dưỡng, mà bản thân bà ta cũng thích đứa nhỏ này.
Ngược lại có thể đem đứa nhỏ này coi như là con ruột của bọn họ.
Nghe được Thành Đế phái người tuyên triệu, Ninh Phi Loan cười sờ sờ Lý Hạ đang cúi đầu luyện chữ: "Mẫu hậu đi thăm phụ hoàng của con, con ở bên này thật luyện chữ cho tốt, trở về mẫu hậu sẽ kiểm tra."
Lý Hạ vâng vâng dạ dạ nói: "Vâng, nhi thần tuân chỉ."
Ninh Phi Loan chính là thích vẻ nhu thuận này của cậu, hài lòng cười cười, cũng không thu thập, liền trực tiếp đi ngự thư phòng bên kia.
Thành Đế đang đi vòng quanh ngự thư phòng, thỉnh thoảng trên mặt lộ ra ý cười.
Hiện giờ ông ta giờ đã không còn trẻ nữa, mái tóc hoa râm cũng không làm tổn hại dung mạo tuấn nhã của ông ta, ngược lại càng tôn lên vẻ nho nhã bất phàm của ông ta.
Lúc Ninh Phi Loan tiến vào, liền nhìn có chút si ngốc.
Bà ta và Thành Đế đã quen biết nhau từ nhỏu, tình cảm thâm hậu. Vì Thành Đế, bà ta nguyện ý hy sinh hết thảy, kể cả lúc trước ủy thân cho Trương Tế Thế.
Tuy rằng sau đó, bà ta ngẫu nhiên cũng sẽ nhớ tới nam nhân ngông cuồng kia, nhưng sau khi nhìn thấy Thành Đế, bà ta cũng sẽ không hối hận lựa chọn lúc trước.
Người bà ta yêu chính là thiên hạ chí tôn như vậy, nam nhân dung mạo khí độ bất phàm như vậy.
Một người lỗ mãng như Trương Tế Thế, làm sao có thể so sánh được với hậu duệ quý tộc.
Bà ta là Ninh Phi Loan, sinh ra đã được chú định bất phàm.
Trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ hào hùng, bà ta bình tĩnh lại, đi vào ngự thư phòng: "Hoàng thượng."
Thành Đế thấy bà ta tiến vào, vội vàng đi qua vài bước, kéo tay bà ta nói: "Tử Đồng, Nàng tới vừa lúc. Trẫm vừa mới còn nhớ tới nàng."
Nghe được một tiếng này của Thành Đế, Ninh Phi Loan liền biết tâm tình Thành Đế thập phần không tệ. Ngày thường ông ta thường thường xưng hô hoàng hậu hoặc là tên, chỉ có lúc cao hứng, mới có thể kìm lòng không được gọi bà ta một tiếng Tử Đồng.
Ninh Phi Loan đỏ mặt, cười nói: "Hoàng Thượng nhớ tới thần thiếp cái gì?"
"Trẫm nhớ tới nàng đã nói với trẫm, chỉ cần lần này Trương Tế Thế đánh bại Man tộc, rất nhanh, kế hoạch của chúng ta sẽ thành công. Nhiều năm như vậy, rốt cục cũng chờ được. Chuyện dưới tay tiên hoàng không thể hoàn thành, sắp hoàn thành dưới tay trẫm."
Ninh Phi Loan nghe vậy, trong lòng đột nhiên mất mát.
Tựa hồ là thấy được Sắc mặt của Ninh Phi Loan không vui, Thành Đế lập kéo tay bà ta, khẽ cười nói: "Nhưng mà trẫm chờ đợi nhất, vẫn là có một ngày có thể nắm lấy tay nàng, cùng nhau bạc đầu. Ngày sau nàng là hoàng hậu chân chính của Đại Đường, mẫu nghi thiên hạ."
Lúc này Ninh Phi Loan mới mừng rỡ: "Hoàng thượng, ngài yên tâm, ngày này rất nhanh đã tới. Đại sư không phải đã nói qua sao, Trương Tế Thế này chính là người thay đổi cục diện thiên hạ này. Nhưng chung quy ông ta cũng chỉ là quân cờ trong tay người khác."
"Đúng vậy, cũng chỉ có Chân Long thiên tử như trẫm, mới có thể sử dụng quân cờ như Trương Tế Thế. Tử Đồng, chuẩn bị cho Trương Tế Thế thêm một ngọn lửa, để ông ta không còn đường lui, lập tức phát binh, nhiễu loạn cục diện thiên hạ."
Ninh Phi Loan nghe vậy, khẽ nhíu mày: "Ý của Hoàng Thượng là gì?"
"Trẫm muốn cho tin tức của nàng truyền khắp kinh thành, thậm chí thiên hạ, trẫm cũng không tin, Trương Tế Thế này, còn có thể ngồi được ở Túc Châu. Tử Đồng, đến lúc đó nàng phải viết thư đến Túc Châu, để Trương Tế Thế đến cứu nàng."
"Hoàng thượng, cái này.." Ninh Phi Loan đột nhiên lùi về sau mo sau đó lui một bước.
Tin tức trước đó là thông qua Phúc Vương truyền ra, dù sao cũng chỉ là bắt gió bắt bóng, ngoại trừ Trương Tế Thế, không có mấy người sẽ để tâm đến loại tin tức này. Đương nhiên, nó không ảnh hưởng đến thanh danh của bà ta.
Nhưng nếu như tin tức bị hoàng đế nói truyền ra thiên hạ, chẳng phải sau này bà ta sẽ phải gánh chịu ô nhục bỏ chồng bỏ con, sau này sẽ đối mặt với thiên hạ như thế nào.
Thành Đế ôm bả vai của bà ta: "Tử Đồng, đã hơn hai mươi năm, đầu chúng ta đã thêm bạc. Không có hai mươi năm thứ hai để chúng ta chờ đợi. Tử Đồng đã phải chịu đựng những ủy khuất kia, bây giờ đang ở thời khắc cuối cùng, chẳng lẽ Tử Đồng sẽ lùi bước sao?"
Ninh Phi Loan nắm chặt tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, cảm giác đau nhẹ khiến bà ta tỉnh táo lại một chút.
Đúng vậy, bà ta sẽ không có cái hai mươi năm thứ hai. Chẳng phải bà ta đã dành cả cuộc đời mình để một ngày nào đó có thể để Đại Đường giành lại trọng chưởng thiên hạ, trở thành hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ chân chính sao. Trong sạch bà ta đều bỏ, thanh danh thì tính là gì.
"Được, thần thiếp đồng ý với hoàng thượng, đích thân viết thư cho Trương Tế Thế."
Lúc này trong thành Hà Sáo, khắp nơi đều giăng đèn kết hoa, giống như là lễ hội năm mới.
Cung Nam Tinh cùng Tống lão ngồi đối diện Chu Mãnh, thỉnh thoảng kính rượu Chu Mãnh. Chu Mãnh tự nhiên là người tới không cự tuyệt.
Hôm nay chính là Trương Định Nam bày yến cho ông ta, hơn nữa còn ôm trưởng tử của Trương Định Nam ra lộ diện. Tuy rằng là sinh non, nhưng tiểu tử kia vẫn như cũ mở to đôi mắt trơn bóng, bộ dáng lấp lánh có thần, làm cho Chu Mãnh thập phần vui mừng, phảng phất như thấy được tương lai của Túc Châu cùng Hà Sáo.
Sau khi uống mấy chén rượu, lời nói của Chu Mãnh cũng nhiều hơn. Bắt đầu khen ngợi Trương Định Nam có dũng có mưu, có phong phạm của Trương Tế Thế.