Trương Định Nam không tỏ ý kiến.
"Lời này của Chu tướng quân cũng chỉ có thể nói ở Hà Sáo chúng ta, về phần bên Túc Châu thì chớ có nói, quay đầu lại để cho người ta nghe thấy, chỉ sợ đối với tướng quân bất lợi."
Chu Mãnh sửng sốt: "Lời này của ta đường đường chính chính, cũng không phải nói bậy, sao lại không thể nói."
Trương Định Nam lại lập tức ngăn lại, hoàn toàn không chuẩn bị nói nhiều.
Chu Mãnh nhớ tới lời Tiêu Sơn nói lúc trước, trong lòng cũng có chút không được tự nhiên. Xem ra toàn bộ Hà Sáo đối với Túc Châu bên kia, cũng không còn tin tưởng nữa.
Ông ta giải thích: "Đại tướng quân cùng nhị công tử rốt cuộc là phụ tử, biết nhị công tử tốt như vậy, tự nhiên thập phần vui mừng. Nếu là có chút hiểu lầm, nhị công tử cũng nên suy nghĩ rõ ràng."
Trương Định Nam cười nói: "Ta đối với đại tướng quân cũng không có hiểu lầm, chẳng qua là không muốn gây ra một ít phiền toái mà thôi."
Chu Mãnh thấy chuyện không thú vị, đang muốn giải thích, Cung Nam Tinh nói: "Lại nói tiếp, tướng quân chúng ta cũng thập phần không dễ dàng, lúc trước đến Hà Sáo, mới có một ngàn người, hai bàn tay trắng. Hôm nay đi tới bước này, chỉ sợ rất nhiều người ở Túc Châu bên kia cũng chưa từng ngờ tới."
Lời này là nhắc nhở Chu Mãnh, nếu thật sự đối với Trương Định Nam có tình phụ tử, lúc trước cũng sẽ không đối đãi khác nhau như vậy.
Một người làm thiếu tướng quân trong thành Túc Châu, lĩnh được quân công. Một người ở Hà Sáo chịu khổ, còn phải bị người chèn ép.
Nếu như loại tình thân phụ tử này ai có thể nói ra, thật đúng là làm trò cười cho thiên hạ.
Chu Mãnh tự nhiên nói không nên lời.
Trương Định Nam nhìn Cung Nam Tinh cười cười, nâng chén rượu đi qua: "Định Nam kính Chu tướng quân một chén. Lần này nếu không phải Chu tướng quân kịp thời cứu giúp, chỉ sợ Hà Sáo chúng ta sẽ bị diệt toàn quân. Trương Định Nam cũng không thể trở về được. Chén rượu này, Chu tướng quân nhất định phải uống."
Chu Mãnh cuống quít nâng chén uống. Trong lòng có chút khó chịu.
Chí tình chí nghĩa như thế, so với thiếu tướng quân thanh cao kia mạnh hơn nhiều như vậy, đại tướng quân như thế nào chướng mắt đây.
Cho dù trong lòng có yêu quý Ninh phu nhân, đó cũng là tình cảm phu thê của bọn họ. Hết lần này tới lần khác muốn ảnh hưởng đến thế hệ tiếp theo, càng ảnh hưởng đến tương lai của Túc Châu.
Sau khi uống rượu xong, Chu Mãnh liền đề xuất chuyện rời khỏi Hà Sáo.
Lúc trước ông ta vốn định đưa tù binh Man tộc về Túc Châu bên kia, giao cho Trương Tế Thế xử trí. Chuyện này coi như là hợp tình hợp lý.
Bất quá hiện giờ đối mặt với Trương Định Nam cùng mấy người ở Hà Sáo, ông ta làm sao cũng không mở được cái miệng này.
Nếu mở miệng, chẳng phải chứng minh ông ta là cùng loại người với thiếu tướng quân, đều là đạo tặc cướp đoạt chỗ tốt của bọn họ.
Trương Định Nam nghe nói ông ta muốn đi, tự nhiên là một phen giữ lại, thấy thật sự không giữ lại được, liền chủ động đề xuất, bảo ông ta mang theo một ít đặc sản Hà Sáo trở về hiếu kính Trương Tế Thế.
Chu Mãnh tự nhiên không có gì mà không đáp ứng.
Sau một yến tiệc, Trương Định Nam cũng không nhắc tới cái gì mà Trương Tế Thế và Trương Thừa Tông không phải, cũng không đề nghị để Chu Mãnh cống hiến cho hắn ta. Cũng bởi vì như thế, trong lòng Chu Mãnh trong lòng cho rằng Trương Định Nam là một người thẳng thắn, vốn năm phần ý nghĩ, lại thêm một phần, trong lòng âm thầm quyết định, sau khi trở về, nhất định phải khuyên đại tướng quân, suy nghĩ cho nhị công tử, chớ để vô ích bỏ qua Lân nhi này.
Lúc Chu Mãnh rời đi, Trương Định Nam dẫn tướng lĩnh Hà Sáo cùng đưa tiễn, đưa thẳng đến mười dặm đường, mới trở về.
Mới trở về phủ, Cung Nam Tinh cùng Tống lão liền cúi đầu với Trương Định Nam một cái, "Chúc mừng chủ công!"
Trương Định Nam đang nghĩ đến chuyện của Chu Mãnh, nhìn thấy hai người làm ra vẻ như vậy, cười nói: "A, niềm vui từ đâu tới."
Cung Nam Tinh cười nói: "Sứ giả vừa mới đi Man tộc đã truyền tin trở về, hai vạn chiến mã, năm vạn nô lệ Đại Đường, còn có hai mươi vạn lượng hoàng kim, bọn họ đều nguyện ý lấy ra đổi lại tù binh Man tộc, đặc biệt là tam vương tử Thác Đạt. Chủ công, có những thứ này, Hà Sáo chúng ta nhất định thực lực đại tăng."
Trương Định Nam vừa nghe, nhất thời vẻ mặt mừng rỡ: "Quả nhiên là đại hỉ sự, quả nhiên là đại hỉ sự, ha ha ha, nhanh, truyền lệnh, mau chóng giao dịch. Chúng ta không thể chờ đợi."
"Vâng." Cung Nam Tinh chắp tay, lập tức đi ra ngoài an bài người nhanh chóng thương lượng.
Chờ Cung Nam Tinh đi rồi, Tống lão nhìn Trương Định Nam lộ ra vui mừng, nhắc nhở: "Chủ công, lúc này cũng không thể lơi lỏng. Man tộc đã lui, trước mắt phải lo lắng tin tức kinh thành bên kia. Lúc trước đại tướng quân có ý nghĩ trùng quan nhất nộ vì hồng nhanh, hiện giờ ông ấy đã không còn uy hiếp, chỉ sợ không bao lâu nữa, sẽ động thủ. Thời gian để lại cho chúng ta, quả thật không nhiều lắm."
Trương Định Nam nghe vậy, nụ cười trên mặt dần dần phai nhạt, lộ ra vài phần ngưng trọng. "Tiên sinh nói rất đúng. Không được, phải để cho phường quân giới bên kia mau chóng chế tạo ra càng nhiều cầu sét đánh mới có thể giết địch, sớm đề phòng."
Cầu sét đánh chính là những đại sư của phường quân giới thông qua pháo trúc cùng sự nhắc nhở của Phùng Trinh mà làm ra được, lực sát thương tuy rằng không lớn, nhưng lại có thể ở trong phạm vi lớn làm cho người bị thương, coi như là một trợ lực lớn. Vì vậy, những người thợ thủ công đã đặt cho phát minh mang tính bước ngoặt này một cái tên vang dội - cầu sét đánh.
Sau khi nghe Trương Định Nam dặn dò, những đại sư phụ này lại bắt đầu vui vẻ chế tác cầu sét đánh.
Có người bắt đầu cân nhắc, làm thế nào để cải thiện loại vũ khí này.
Phải biết rằng, vị đại sư phụ phát minh ra loại cầu sét đánh này hiện tại đã có phủ đệ hoành tráng, có rất nhiều tiền tài, còn làm thợ thủ công kỳ cựu, dưới tay quản không ít người.
Phát minh, chúng ta phải liên tục phát minh ra.
Đây là âm thanh nội tâm của tất cả đại sư làm vũ khí trong phường quân giới của Hà Sáo.