Tiểu Kiều Thê Nhà Quân ( Dịch Full )

Chương 172

Chương 172
Chương 172
"Ta nghe Vương gia nói xong, liền đi điều tra, phát hiện tam đệ cùng tam đệ muội đã rời khỏi Túc Châu, nói là đi ra ngoài tìm thân thích. Những năm gần đây, đám người tam đệ muội cho tới bây giờ chưa từng nói ra ngoài tìm thân, lần này đột nhiên chạy ra ngoài. Trong lòng ta luôn cảm thấy có gì đó không ổn." Tiêu Sơn rầu rĩ nói.

Ở trước mặt thê tử mình nói người nhà của mình có khả năng bắt nhạc phụ nhạc mẫu cùng tiểu cữu tử, loại tư vị này thật đúng là không dễ chịu.

"Trinh nhi, ta có lỗi với nàng, hại nhạc phụ nhạc mẫu xảy ra chuyện."

Lúc này hắn hận không thể tìm một khe đá chui vào.

Phùng Trinh thấy bộ dáng nản lòng này của hắn, cầm lấy bàn tay của hắn: "Ta cũng không có trách chàng. Lại nói tiếp, chuyện này cũng là bị ta liên lụy. Tuy rằng không biết mục đích của những người này là gì, luôn không thoát khỏi quan hệ với ta. Cho dù không có người Tiêu gia, cũng có người khác đến làm chuyện này. Hơn nữa ta cũng không phải là người không rõ lý lẽ như thế, cái gì cũng trách trên đầu chàng."

Tiêu Sơn nghe vậy, cả người đều cảm động không biết nói cái gì: "Trinh nhi, mặc kệ là ai làm, ta đều sẽ cứu nhạc phụ nhạc mẫu, đối với những người này cũng quyết không buông tha."

"Ta tin tưởng chàng, bất quá chàng cũng không cần quá lo lắng, những người này dĩ nhiên là vì để cho ta ra mặt, tự nhiên là sẽ không thương tổn phụ mẫu ta."

Phùng Trinh tận lực đem mọi chuyện suy nghĩ về phương diện tốt.

Chỉ cần mình còn có giá trị lợi dụng, phụ mẫu cùng Thụy nhi sẽ không xảy ra chuyện.

Xe ngựa mới đến thành Túc Châu, Lưu Mẫn Thục bên này liền nhận được tin tức.

"Không vội." Lưu Mẫn Thục cười nói: "Đợi ta giải thích xong với Thái tử, lại hành động."

"Vâng." Người tới đáp một tiếng, lại vội vàng rời đi.

Cơ hồ đồng thời, Trương phu nhân cũng biết được tin này.

Ngô ma ma có chút lo lắng. Dù sao người Phùng gia là người nhà mẹ đẻ của Phùng Trinh, tình cảm thâm hậu. Nếu Phùng Trinh bị bức đến bất đắc dĩ, đến lúc đó sẽ nói không chừng. Hơn nữa trong lòng bà ta cũng không muốn phát sinh chuyện như vậy khiến cho Phùng Trinh khó xử.

Trương phu nhân cười nói: "Phùng Trinh cũng không đơn giản như ngươi nghĩ. Nếu nàng ấy không muốn, ai cũng không thể nói lời uy hiếp với nàng ấy. Ngươi nhìn xem, lần này những người kia tất nhiên biến khéo thành vụng. Đến lúc đó Tiêu gia đó, dĩ nhiên cũng sẽ liên hợp với Lưu Mẫn Thục làm chuyện hồ đồ, ngược lại làm cho ta nghĩ không ra. Ngươi có nghe được bọn họ đem Phùng gia đi đâu không?"

Ngô ma ma nói: "Không biết ạ, quá đột ngột, địa điểm trong thành này đều tìm khắp nơi, cũng không tìm ra được. Tiêu trắc phi bên kia cũng không lộ ra phong thanh."

Nói xong lại vẻ mặt lo lắng nhìn Trương phu nhân: "Đại tướng quân cũng là vô tình. Phong Trương Thừa Tông làm Thái tử, cũng phong nhị công tử làm Vương gia, lại chỉ để phu nhân không rõ ràng ở hậu viện như vậy, cũng không cho danh phận. Theo đạo lý, phu nhân cũng nên là Hoàng hậu."

"Hừ, ai hiếm lạ làm Hoàng hậu của ông ta. Hoàng hậu của ông ta để lại cho Hoàng hậu chân chính ở kinh thành, ta cũng không trông cậy vào." Trương phu nhân nhếch khóe miệng, vẻ mặt không hề để ý: "Hiện giờ ông ta mới vừa mới khởi binh mà thôi, vậy mà đã xưng đế, ông ta chính là phong ta làm Hoàng hậu, ta cũng không dám làm."

Trương phu nhân hiện giờ là tâm như tro tàn, không còn trông cậy vào nam nhân từng khiến bà ta ngưỡng mộ nữa.

Bà ta cũng biết, chỗ dựa duy nhất trong đời mình chính là nhi tử của mình. Về phần cái gì Hoàng hậu hay không Hoàng hậu, đối với bà ta không có tác dụng gì.

Thay vì trông cậy vào phượng hoàng giả này, còn không bằng trông cậy vào ngày sau nhi tử thành tài.

Nhìn Trương Thừa Tông bị Trương Tế Thế giáo dưỡng thành bộ dáng kia, trong lòng Trương phu nhân liền nhịn không được bật cười. Vị ở kinh thành kia dù ưu tú thì như thế nào, nhi tử của ả ta vĩnh viễn so ra kém nhi tử của mình.

Hai người tán gẫu xong, Trương phu nhân lại bảo Ngô ma ma tìm một cơ hội, cùng Phùng Trinh hẹn gặp mặt. Dù sao từ sau khi bà ta rời khỏi Hà Sáo, trở lại Túc Châu, vẫn không có cơ hội ra khỏi phủ tướng quân, cũng không gặp Phùng Trinh, chuyện làm ăn, bà ta cũng nhân cơ hội muốn hỏi một chút.

Ngô ma ma nghe xong, trong lòng cân nhắc, làm sao có thể an bài lần gặp mặt này mà không cho mấy vị kia biết.

Bất quá Ngô ma ma còn chưa kịp an bài Phùng Trinh cùng Trương phu nhân gặp mặt, Phùng Trinh đã đưa bái thiếp vào phủ Thái tử gặp Tiêu Diệu Diệu.

Chuyện này Tiêu Sơn vốn không đồng ý. Hiện tại hắn cũng không tin Diệu Diệu, lo lắng Phùng Trinh vào phủ sẽ gặp phải bất trắc.

Phùng Trinh cười nói: "Bọn họ còn chưa ngu xuẩn đến mức này. Tốt xấu gì ta cũng là gia quyến võ tướng, nếu vào phủ Thái tử xảy ra chuyện, các võ tướng khác sẽ nghĩ như thế nào. Dù sao ta quang minh chính đại đưa bái thiếp tới, ta cũng không lo lắng bọn họ sẽ xuống tay với ta. Yên tâm đi, ta chính là đi gặp Diệu Diệu."

"Gặp nàng ta làm gì, quân sư đều nói, có lẽ chuyện này chính là do nàng ta và người nhà liên hợp làm."

Tiêu Sơn nói tiếp liền cảm thấy đau lòng. Lúc trước hắn còn muốn giúp Diệu Diệu một phen, để cho nàng ta ở hậu viện Trương Thừa Tông thoải mái một chút. Nhưng sau khi nghe quân sư cùng Trương Định Nam nói chuyện, trong lòng hắn nhất thời lạnh lẽo.

Tiêu Sơn tự nhận mình đối với hai huynh đệ kia tình cảm không sâu đậm, nhưng đối với muội tử này vẫn rất thương tiếc. Bằng không lúc trước nàng ta gả cho Trương Thừa Tông làm thiếp, chính mình cũng sẽ không tức giận như vậy. Nhưng bây giờ muội tử này đã bắt đầu tính kế người, hơn nữa mục tiêu cuối cùng của tính toán này vẫn là Phùng Trinh mà hắn coi trọng nhất, trong lòng hắn liền cảm thấy không thể chịu đựng được.

Phùng Trinh thấy hắn nhíu chặt mày, bộ dáng mất hứng, liền nói: "Nếu là có liên quan đến Diệu Diệu, ta càng nên đi. Luôn phải tìm hiểu mục đích của họ là gì, chúng ta biết làm thế nào để bắt đầu. Dù sao phụ mẫu ta đang ở trong tay những người này, có một số việc cũng không thể trốn tránh."

"Vậy ta đi cùng với nàng, ta ở bên ngoài chờ nàng cũng được." Tiêu Sơn lo lắng nói.

Phùng Trinh thấy hắn kiên trì, lại nghĩ một chút, cảm thấy cũng không có ảnh hưởng gì, liền nói: "Được, cứ nghe chàng."
 
Bình Luận (0)
Comment