Tiêu Diệu Diệu đã sớm ở trong phủ chờ Phùng Trinh tới cửa, sau khi nhận được bái thiếp của Phùng Trinh, trên mặt lộ ra một tia ý cười: "Nếu là tẩu tử muốn tới, tự nhiên là không thể không được. Các ngươi chuẩn bị chút trà bánh ngon nhất, ta muốn chiêu đãi khách quý."
"Vâng." Mọi người trong phòng bắt đầu bận rộn.
Vị Tiêu trắc phi này tuy rằng bình thường là người tốt, thoạt nhìn rất nhu nhược, nhưng chỉ có người hầu hạ ở gần mới biết được bộ dáng nàng ta nổi giận đáng sợ cỡ nào.
Lần này Phùng Trinh đi gặp Tiêu Diệu Diệu, cố ý trang điểm một phen, một thân áo màu đỏ thẫm chạy ra ngoài, trên đầu đeo châu báu cùng kim diêu, vừa nhìn đã biết khí phái của phu nhân chính thất nhà cao cửa rộng.
Với địa vị hiện giờ của Tiêu Sơn, hơn nữa địa vị của bản thân Phùng Trinh ở Hà Sáo, một thân trang phục này cũng là có thể mặc.
Sau khi vào phủ Thái tử, nàng chỉ mang theo Tô Tinh vào nội viện Tiêu Diệu Diệu bên này, để Tiêu Sơn ở bên ngoài chờ.
"Có chuyện gì nàng liền gọi ta." Tiêu Sơn dặn dò.
Phùng Trinh khẽ mỉm cười gật gật đầu, để cho hắn an tâm, lập tức liền dẫn Tô Tinh đi theo về phía Tùy Hỉ Viên.
Tiêu Diệu Diệu đã sớm để cho người thân cận ở bên ngoài chờ, nhìn thấy Phùng Trinh, vội vàng cung kính nghênh đón.
Tiêu Diệu Diệu ngồi ở trong phòng, nhìn Phùng Trinh tiến vào, đứng lên đang chuẩn bị nghênh đón, sau khi nhìn thấy y phục trên người Phùng Trinh, dừng một chút rồi mới đi tới: "Đại tẩu, tẩu có thể tới rồi. Nhiều ngày không gặp, trong lòng muội vẫn luôn nhớ thương tẩu."
Nghe Tiêu Diệu Diệu mang theo lời nói lừa gạt, Phùng Trinh cười cười: "Phải không, ta cũng là nghe đại ca ngươi nói đến chuyện của ngươi, liền tới xem một chút."
Tiêu Diệu Diệu ảm đạm nói: "Đại ca đã đem chuyện của muội nói qua cùng với đại tẩu sao? Hiện tại muội đã biết sai rồi, nếu lúc trước nghe đại tẩu khuyên, hiện giờ cũng không cần cùng người khác tranh sủng."
Phùng Trinh cười nói: "Ai cũng không thể biết trước được, lúc trước chẳng qua ngươi nhất thời mê tâm mà thôi. Bất quá ngươi bây giờ cũng là trắc phi của Thái tử, ngày sau có lẽ còn có thể trở thành hoàng phi hoặc quý phi. Ngoại trừ không thể mặc chính hồng ra, ngày nay ngươi cũng không tính là kém. Sau khi ta nghe đại ca ngươi nói, cũng cảm thấy hối hận, sớm biết ngươi có cuộc sống như bây giờ, lúc trước ta tội gì phải làm người xấu kia."
Tiêu Diệu Diệu vừa nghe, trên mặt hiện lên dị sắc, lại đau khổ nói: "Nhưng hôm nay ngay cả đứa nhỏ muội cũng không thể để ở dưới gối nuôi nấng. Trắc phi này thì như thế nào."
"Ngươi lại nói sai rồi." Phùng Trinh nhếch khóe miệng, khuyên nhủ: "Nhi tử này tốt xấu gì cũng là ngươi sinh ra, ngày sau mặc kệ là ai nuôi, đều là nhi tử của ngươi. Thái tử phi xuất thân từ Lưu gia danh môn kinh thành, đây chính là thế gia nổi danh khắp thiên hạ. Giáo dưỡng tự nhiên không phải người bình thường có thể so sánh. Đứa nhỏ này của ngươi ngày sau nếu để Thái tử phi đem nuôi, chỉ có chỗ tốt. Yên tâm đi, ngày sau nói không chừng đứa nhỏ có thể dính ánh sáng của Thái tử phi, về sau còn tiền đồ vô lượng."
Lời này Phùng Trinh nói rất lạc quan, ngữ khí cũng vui vẻ, bộ dáng vui vẻ thay cho Tiêu Diệu Diệu. Làm cho Tiêu Diệu Diệu nhất thời có chút luống cuống.
Nàng ta nhìn Phùng Trinh nửa ngày, biến sắc nói: "Đại tẩu, ngươi thay đổi rồi. Ta tưởng ngươi sẽ giúp ta. Dù sao ngươi thân cũng là một mẫu thân, cũng nên biết được sự thống khổ của mẫu tử chia lìa chứ."
"Giúp ngươi, làm sao có thể giúp ngươi?" Phùng Trinh đột nhiên cười cười: "Là giúp ngươi đi đầu nhập vào Thái tử phi, hay là đầu nhập vào Thái tử bên này. Hoặc là, Tiêu trắc phi ngươi cũng muốn ta giúp ngươi làm việc?"
"Đại tẩu nếu không muốn hỗ trợ, tội gì phải mỉa mai ta như vậy." Khuôn mặt của Tiêu Diệu Diệu ủy khuất nói, vẫn là bộ dáng lúc trước chịu ủy khuất, đi tìm Phùng Trinh khóc lóc kể lể kia.
Nàng ta rưng rưng lệ: "Đại tẩu, ngươi quả thật là đã thay đổi, không còn là đại tẩu trước kia của ta nữa."
Phùng Trinh nhìn bộ dáng này của nàng ta, tươi cười trên mặt lạnh xuống.
"Ta đã thay đổi? Chẳng lẽ Tiêu trắc phi ngươi không phải cũng thay đổi sao? Ngươi hẳn là nên soi gương nhìn xem, bộ dáng khóc lóc của mình bây giờ, so với lúc trước thật đúng là kém xa. Ta cũng nghĩ không ra, tiểu cô nương lúc trước ngay cả chuột cũng sợ hãi kia, như thế nào biến thành bộ dáng như hiện tại. Thậm chí ngay cả phụ mẫu ta cũng bắt đi. Coi như là ngươi đang tính toán đến trên đầu người thân của mình. Tiêu trắc phi, Phùng Trinh ta tự nhận mình không có một chút nào có lỗi với ngươi. Làm thế nào ngươi trả lại cho ta như thế."
Vẻ mặt của Tiêu Diệu Diệu khó hiểu nói: "Đại tẩu, ngươi đang nói cái gì vậy, ta làm sao nghe không hiểu."
Phùng Trinh nói: "Không cần ở trước mặt ta giả bộ, ngươi nói nếu Lưu Mẫn Thục biết ai hạ thuốc tuyệt thai cho nàng ta, nàng ta sẽ có phản ứng gì."
Nghe được lời này của Phùng Trinh, sắc mặt của Tiêu Diệu Diệu đại biến.
"Lời này của ngươi là có ý gì." Tiêu Diệu Diệu lúc này cũng không để ý diễn trò, trên mặt lộ ra vài phần hoảng sợ cùng thần sắc khẩn trương.
Nhìn bộ mặt thật sự của nàng ta, trong lòng Phùng Trinh âm thầm thở dài. Rốt cuộc hậu trạch này có bao nhiêu hắc ám, mới làm cho một tiểu cô nương không biết thế sự, dĩ nhiên biến thành bộ dáng độc phụ rắn rết này.