Tiểu Kiều Thê Nhà Quân ( Dịch Full )

Chương 174

Chương 174
Chương 174
"Diệu Diệu, vì sao có thể biến thành bộ dáng như bây giờ!" Phùng Trinh lắc đầu nói.

Nhìn biến hóa hiện giờ của Tiêu Diệu Diệu, nàng chỉ cảm thấy đáy lòng dâng lên một cỗ hàn ý. Con người lại có một sự thay đổi lớn như vậy, giống như một người khác.

"Các ngươi không có tư cách nói ta." Tiêu Diệu Diệu đột nhiên lạnh lùng nói.

"Nói đi nói lại, các ngươi không phải cũng là ích kỷ tư lợi sao. Nếu thật sự là quan tâm ta, lúc trước vì sao phải để một mình ta ở lại Túc Châu. Rõ ràng đại ca có thể làm chỗ dựa cho ta, có như vậy thì người trong phủ cũng không dám khi dễ ta. Nhưng cũng bởi vì lúc trước ta không nghe lời các ngươi, các ngươi liền rời đi. Chỉ vì điều này, các ngươi liền bỏ lại ta mặc kệ ta. Ta còn có thể tin tưởng các ngươi là thiệt tình đối đãi với ta sao?"

Nàng ta càng nói, trên mặt lộ ra vài phần thê lương: "Các ngươi căn bản không biết lúc trước ta chịu khổ như thế nào. Ta ở trong phủ, ngay cả một nha hoàn cũng có thể khi dễ ta. Một bà tử đều có thể nhục mạ sau lưng ta. Càng thiếu chút nữa bị nữ nhân Lưu Mẫn Thục hại đến không thể sinh con. Lúc đó, ngươi và đại ca ở đâu? Còn có đám người nhị ca tam ca, ta cho rằng bọn họ thật sự sửa sai, nguyện ý đối xử tốt với ta, nhưng bọn họ chỉ biết từ chỗ ta đạt được chỗ tốt, cho tới bây giờ đều mặc kệ ta. Ngay cả người thân cũng không đáng tin cậy, ta làm sao không thể tự dựa vào chính mình."

Nghe được lời chỉ trích của Tiêu Diệu Diệu, trong lòng Phùng Trinh không có nửa điểm áy náy.

Lúc trước chuyện của Tiêu Diệu Diệu, nàng và Tiêu Sơn cũng tận tâm tận lực, tận tình tận nghĩa. Cuối cùng sau khi Tiêu Diệu Diệu cự tuyệt nàng, nàng mới buông tha chuyện này. Chuyện này, nàng không thẹn với lòng. Hiện giờ Tiêu Diệu Diệu lại bởi vì chuyện này mà chỉ trích nàng, nàng tự nhiên cũng không chột dạ.

Tiêu Diệu Diệu cắn môi nhìn nàng: "Ta có thể có địa vị như hôm nay, đều là dựa vào chính ta. Ngươi không có đủ tư cách đến chỉ trích ta."

"Cho nên hôm nay ngươi bắt phụ mẫu ta, cũng là vì chính ngươi? Mục đích của ngươi là gì?" Phùng Trinh cũng không quanh co lòng vòng nữa.

Trạng thái tâm lý hiện giờ của Tiêu Diệu Diệu, nàng cũng không muốn biết. Lúc trước đối xử tốt với Diệu Diệu, một là bởi vì đây là muội tử của Tiêu Sơn, coi như là người thân của mình. Hai là cảm thấy tiểu cô nương này ở tại Tiêu gia sống rất không tốt, trong lòng nàng có chút đồng cảm. Nhưng hôm nay, Tiêu Diệu Diệu này không phải là người nào cả.

Thậm chí đã đứng ở phía đối lập với nàng.

Tiêu Diệu Diệu ngồi trên ghế cười khẽ một tiếng: "Không sai, người là ta mang đi. Nhưng ngươi không có bằng chứng, không ai tin ngươi đâu. Miễn là ngươi làm theo lời ta, ta sẽ để cho người thả bọn họ ra. Bảo đảm không tổn thương đến bọn họ."

Phùng Trinh nghe vậy nhíu mày: "Ngươi muốn ta làm cái gì?"

"Ta muốn ngươi đầu nhập vào Thái tử, lấy thân phận đại tẩu của ta, đầu nhập vào Thái tử bên này, tận tâm tận lực vì chàng ấy làm việc." Tiêu Diệu Diệu nói xong thì cong khóe môi. Nếu những người này không phải đối xử thật lòng với nàng ta, nàng ta cần gì phải suy nghĩ cho bọn họ. Bọn họ không muốn tự làm việc cho mình, nàng ta liền nghĩ biện pháp để cho những người này tự đến làm việc cho mình.

Chỉ cần nhi tử của nàng ta sau này sống tốt, có thể được Thái tử coi trọng, trở thành người tôn quý nhất thiên hạ này, cái gì nàng ta cũng nguyện ý đi làm.

Bởi vì chỉ có đứa nhỏ huyết mạch tương liên này, mới là người thân nhất của nàng ta.

Thấy Phùng Trinh mím môi, cũng không có lập tức đồng ý, Tiêu Diệu Diệu hòa hoãn vẻ mặt, khuyên nhủ: "Đại tẩu, mặc kệ nói như thế nào, ngươi vẫn là đại tẩu của ta, tuy rằng ta tính kế ngươi, nhưng ta cũng là vì tốt cho ngươi. Hiện giờ thiếu tướng quân đã là Thái tử, ngày sau Trương gia thật sự được thiên hạ, Thái tử chính là Hoàng đế. Các ngươi thay Hoàng đế làm việc chẳng lẽ không nên sao? Chỉ cần các ngươi lập công, ngày sau tự nhiên không thể thiếu chỗ tốt của các ngươi. So với đi theo một Vương gia thì tốt hơn. Nếu ngươi còn nhớ Trương phu nhân, vậy thì càng không cần, Trương phu nhân hiện giờ ngay cả danh phận cũng không có, bị nhốt ở hậu viện, ngươi có nhớ đến bà ta cũng vô dụng. Chi bằng sớm tìm một lối thoát tốt."

Phùng Trinh cười như không cười nhìn nàng ta, nhìn thẳng đến khi gương mặt của Tiêu Diệu Diệu không được tự nhiên, mới nói: "Ngươi nói những thứ này, ta còn có thể tin tưởng ngươi sao? Muốn ta suy nghĩ cũng được, trước tiên thả phụ mẫu ta ra. Ngươi biết tính tình của ta rồi đấy, chưa bao giờ để người khác uy hiếp. Nếu như phụ mẫu ta xảy ra chuyện, chuyện của ngươi, ta cũng sẽ không thay ngươi che dấu. Ngược lại ta muốn nhìn xem, Lưu Mẫn Thục kia có bao nhiêu tâm tư, có thể dễ dàng tha thứ cho một người hại nàng ta không thể sinh con, mà có thể tồn tại dưới mí mắt nàng ta."

Phùng Trinh chưa bao giờ cảm thấy mình là một người tốt thuần túy, loại chuyện ăn miếng trả miếng này, nàng cũng hết sức tán thành.

Nếu là bình thường, cho dù Tiêu Diệu Diệu làm quá đáng một chút, nàng cũng sẽ không lấy chuyện thế này mà đi uy hiếp người khác. Dù sao Tiêu Diệu Diệu vẫn là họ Tiêu, Lưu Mẫn Thục cũng không phải là người tốt gì, nàng tự nhiên cũng sẽ không quản chuyện người khác.

Nhưng chuyện này đến trên đầu nàng, nàng không thể khoanh tay đứng nhìn, không cần thủ đoạn gì, chỉ cần hữu dụng, nàng liền làm được.

Nếu đối phương uy hiếp nàng, tự nhiên nàng cũng có thể dùng cùng một phương pháp đi đối phó đối phương.

Sắc mặt Tiêu Diệu Diệu lúc này đã trở nên thập phần khó coi, mím chặt môi, tựa hồ đang nhịn lửa giận trong lòng.

"Đại tẩu ngươi cứ nhẫn tâm như vậy, mặc kệ ta nói như thế nào, làm như thế nào, các ngươi cũng không muốn giúp ta?"

"Mỗi người đều có lựa chọn của mình, lúc trước chính ngươi phải đi con đường này, mặc kệ là kết quả gì, ngươi tự mình gánh vác, đừng nên liên lụy đến ta cùng với Tiêu Sơn."

"Tốt, ta quả thật là không nhìn lầm, các ngươi cũng chẳng qua là đem mấy chữ đối xử tốt với ta treo ở bên miệng mà thôi, một khi xảy ra chuyện, đều lựa chọn trốn xa." Tiêu Diệu Diệu thê lương cười cười.

Phùng Trinh cũng lười nói thêm với nàng ta.

Từ lúc Tiêu Diệu Diệu lựa chọn lợi dụng phụ mẫu nàng uy hiếp nàng, vị tiểu cô này, nàng đã hoàn toàn từ bỏ.

Nàng đứng lên nói, "Ngày mai ta phải nhìn thấy phụ mẫu ta, nếu không.. Ngươi biết thủ đoạn của ta rồi đó."

Tiêu Diệu Diệu gắt gao siết chặt nắm tay.

Phùng Trinh thấy nàng ta không lên tiếng, cũng không nhiều lời, mang theo Tô Tinh đi ra ngoài.
 
Bình Luận (0)
Comment